Chương 30: Có những điều không ngờ.
6 giờ sáng, tại thành phố Phương Sơn.
1 tuần trôi qua kể từ khi hầm ngục cuối cùng trong thành phố được đóng lại, mọi thứ đều đã bắt đầu quay lại hoạt động bình thường. Các cửa hàng, nhà ở hay là đường xá đều đã được sửa chữa lại hoàn toàn.
Chỉ là không khí nơi đây đã có chút thay đổi, người dân lúc ra đường ít nhiều đều mang bên mình 1 thanh v·ũ k·hí. Nó có thể là rìu, kiếm hoặc là súng.... nhanh cũng có ít người đi trên đường với 1 phần cơ thể bị biến đổi.
Không cần phải đoán đó chính là những dị nhân, chỉ là thay vì ẩn giấu năng lực của mình trong lớp vỏ bọc người bình thường. Thì hiện tại họ đã không còn như vậy nữa, trái lại càng giống như những ngôi sao Hollywood được mọi người chú ý.
Chỉ là giới hạn tại địa bàn Diêm Khánh, ra bên ngoài thì họ vẫn phải che dấu bản thân mình lại. Cũng là do sau tại nạn từ hầm ngục ập xuống, người dân ở đây đã ý thức được mình đang đối đầu với cái gì mà mới biến mình như vậy.
''I've been dealin' with some things like every human being
And really didn't sleep much last night (last night)''
Lời rap của NF cất lên trong căn phòng ngủ của Nguyên Vũ. Làm cho 2 người tỉnh dậy, Hoàng lúc này dụi mắt của mình 1 chút sau đó vớ lấy tắt cái điện thoại. Đang định bụng ngủ tiếp, thì cậu đã bị Vũ nắm cổ xách lên như 1 con chó.
''Dậy đi nay bữa cuối của tao với mày rồi.''
''Thế à? À tao quên mất.'' Hoàng rất nhanh tỉnh táo lại, sau đó đi xuống nhà ăn ngay khi đã vệ sinh cá nhân xong. Trên ngực cậu lúc này còn đính 1 miếng băng nhỏ màu đen.
Vũ đã ngồi vào bàn ăn từ trước, lúc này cậu đang cố gắng nhồi nhét đầy cái bao tử của mình. Mẹ Vũ nhìn thấy cách ăn của đứa con trai mình, chỉ có thể lắc đầu cười.
Ngoại hình của cô lúc này cũng hơi khác xa lúc trước, mái tóc pha trộn giữa 2 màu đen trắng, cùng với bịt mắt ở bên phải khuôn mặt. Làm cho cô trở nên huyền bí cũng 1 chút lạnh lùng.
Ba Vũ thì đang ngồi lướt điện thoại, 1 tay không ngừng múc đồ ăn đưa vào miệng mình. Ngoại hình của ông cũng có sự thay đổi nhưng không quá nhiều như vợ mình, cơ thể bự hơn trước đồng thời cũng có nhiều vết xẹo trên người.
2 đứa em của Vũ chưng bộ mặt ngủ chưa để lên bàn, đôi mắt lờ đờ cùng tóc tai bù xù làm cho Vũ không nhịn được cười. Nhưng nhìn thấy em của Hoàng đi ra thì cậu lại không khỏi bất ngờ, không chỉ có cậu mà 3 người khác cũng là như vậy.
Hoàng vừa mới đi xuống đã vội vàng chạy tới chỗ em gái của mình, không đợi cô bé phản ứng liền đã ôm chầm lấy, mặt không ngừng cọ vào má cô bé.
''Lan, em cuối cùng cũng chịu ra rồi sao. Làm anh nhớ muốn c·hết..''
''Biến thái...tránh ra 1 tí... (;⌣̀_⌣́)'' Lan ánh mắt ghét bỏ đẩy ông anh của mình ra xa, nhìn về phía mẹ Vũ đang đứng nhìn mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé không khỏi đỏ lên do ngượng ngùng.
Mẹ Vũ đang có ý định trêu trọc nhưng nhớ tới tình cảnh nhà cô bé, liền lái qua chủ đề khác:
''Thế Lan muốn ăn gì cho buổi sáng nào..''
''Mì xào trứng ヽ(*・ω・)ノ.''
--------------------
Trường THPT Phương Sơn.
Sau gần 1 tháng được sử dụng làm trại quân sự tạm thời, nơi này cũng đã thay đổi hoàn toàn. Sân trường với rất nhiều công trình luyện tập cho việc thực chiến, tường rào được trang bị súng máy cùng còi báo động.
Trong các phòng học còn là lắp đặt camera cùng dàn máy tính siêu xịn sò, làm cho nơi đây như đi trước 20 năm so với bên ngoài. Cơ mà thứ thay đổi lớn nhất, chắc có lẽ là những con người nơi đây.
Học sinh đang đi vào trườn, nhưng khuôn mặt của bọn họ không hề tươi vui như trước. Họ cũng không hề mang theo sách vỡ mà là các món v·ũ k·hí, trên người nhiều bạn học sinh cũng mang 1 miếng để tang như Hoàng.
Thầy cô của trường cũng là thay đổi rất nhiều, những khuôn mặt quen thuộc với các học sinh khối trên như thầy Tuấn, Cô Ngọc đều không hề nhìn thấy tại dàn ghế cho giáo viên.
Hội trưởng hội học sinh cũng đã thay người, nơi này gần như biến thành 1 nơi khác vậy. Lớp học của Vũ cũng là như thế, từ 1 lớp có 34 con người, hiện nay chỉ còn 24 người. sắp tới sẽ còn 22 người.
Mặc dù nói lần hầm ngục xuất hiện chỉ là 1 trận luyện binh, nhưng ảnh hưởng nó mang lại chắc chắn đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của những con người nơi đây.
Trong buổi lễ thứ 2 chào cờ,
Thay vì những lần phát b·iểu t·ình hình học tập sau bài quốc ca như thông thường, thì lần này bọn hắn còn có thêm 1 nghi lễ mới. 1 nghĩ lễ mà bọn hắn không muốn nhìn thấy, 1 phút mặc niệm cho những người ae đã hi sinh trong cuộc tập luyện lần này.
Đây chính là lần đầu tiên sau c·hiến t·ranh, mà trường bọn hắn tổ chức nghi lễ mặc niệm cho các học sinh đã hi sinh trong cuộc huấn luyện lần này. Mặc dù đã có những buổi huấn luyện cùng cảnh báo từ trước, nhưng t·hương v·ong cũng không vì thế mà giảm lại.
Cuối cùng thì tất cả những gì bọn họ làm chỉ là đưa 1 chút kiến thức trên sách vỡ, mà không thể nào cho các học sinh thấy hầm ngục thật sự tàn khốc thế nào mà không phải chiến đấu.
Nhưng cho dù là vậy, bọn hắn cũng sẽ không hề ngừng lại công việc huấn luyện này. Bởi vì trong thân tâm mọi người đều biết, 1 khi trở thành dị nhân vậy thì đã đồng nghĩa sẽ không thoát được chạm trán với hầm ngục.
Cho dù bạn không nhất thiết phải trên chiến trường, nhưng từ v·ũ k·hí, nghiên cứu tới khoa học. Không 1 thứ nào mà bạn sẽ không nhìn thấy nguồn gốc từ hầm ngục cả, hầm ngục chính là nguồn tài nguyên, sự sống cũng như là thuốc độc của thế giới này.
Không có nó thì mọi thứ không thể phát triển vượt bậc như bây giờ, nhưng cũng vì có nó mà mọi thứ lại trở nên cực kỳ khó thở.
Vũ thẩn thờ trước những cái tên quen thuộc trong đầu mình, đây chính là danh sách những người hi sinh của lớp cậu. Nhớ tới anh bạn Hùng mập mạp đem mê sửa xe ngồi cuối bàn, đôi lúc sẽ mang đồ ăn chia sẽ cho mọi người.
Giờ đây cái tên này đã nằm trên bài vị kia, Vũ đôi lúc có cảm giác đây chỉ là 1 cơn ác mộng. Nhưng nhìn thấy nước mắt từ 1 số người, cậu biết rằng mình vẫn còn may mắn hơn 1 số người ở đây.
Trung lúc này đứng trước cái tên của anh trai mình, đôi mắt cậu đã xưng tấy cùng đỏ hoe bởi vì khóc quá nhiều. Nhưng cho dù là vậy, Trung vẫn cố gắng kiềm chế nước mắt mình lại.
Nghiêm túc thực hiện buổi lễ tới khi kết thúc, sau đó lặng lẽ đi tới nhà vệ sinh. Vũ thấy vậy định đi theo nhưng bị 1 bàn tay cản lại, Vinh lắc đầu nhìn cậu với con mắt đang chỉ ra 1 hướng khác.
Nhìn sang mới thấy Hoàng đã đi theo Trung ở 1 góc khác, 2 người quàng vai vào nhau mà đi thẳng vào phòng. Nếu là 1 trong khung cảnh khác thì Vũ đã nổi lên những ý nghĩ hư hỏng, nhưng hiện tại thì...
''Chúng ta không trải qua cảm giác của bọn nó, nên không biết việc an ủi như nào..Thằng Hoàng thì khác, nỗi đau của nó lớn hơn nhiều. Ít nhất là nó không bộc lộ ra như Trung, nên tao nghĩ nó có thể an ủi được 1 2 câu.''
''Thằng Hoàng còn có 1 đứa em, nên nó không thể gãy được. Trung thì khác, nó là em út của nhà giờ đây các anh nó đều đã...''
''Vì vậy tao mới bảo chúng ta không thể an ủi nó được, người không biết thì không hiểu đâu.'' Vinh lúc này mới cầm 1 cái sandwich để vào mồm, sau đó kéo Vũ qua 1 bên ghế đá. Hiện tại bọn hắn cũng chưa bắt đầu đi học, nên mọi người sau khi xong buổi lễ đều đã đi về hoặc là tiến tới các trạm huấn luyện công cộng.
''Thế khi nào mày đi.''
''Thứ 4 tuần này, tao với Hoàng đều đã nhận được thư mời rồi.'' Vũ cầm lấy 1 cái Sandwich thừa của Vinh bỏ vào mồm, vừa nhai vừa nói.
''Vậy là còn tao với wibu ở đây sao, bộ 4 tan nát rồi.'' Vinh không hiểu thở dài, bàn tay bóp chặt lấy lon nước mà cậu mới mua.
''Bớt diễn, chắc là tụi mày không được mời. Cả lũ đều được nhận thư mời, nhưng cuối cùng chỉ có tao Hoàng với Ngân là đồng ý tới đó học thôi.''
''Hề hề! Mày biết đó danh tiếng của trường đấy...''
''Như cc phải không. Nhưng mà cái giá mấy người đó ra cũng là thành tâm, mà lại tao cảm giác nơi đó cực kỳ thích hợp với tao.'' Vũ không hiểu ngước đầu nhìn lên trời, khuôn mặt trở nên cực kỳ mong chờ.
Vinh nghe vậy liền nở nụ cười, rất lâu rồi cậu mới nhìn thấy Vũ nở nụ cười như vậy. Đối với 1 thằng Anti-social như Vũ, việc mong chờ 1 đi ra ngoài đã là quá thành công rồi.
''Trường con quạ sao, nhìn kiểu gì cũng không thấy hợp với 1 con khỉ như mày.''
''Ê! Mày nói cái j, mày thích c·hết à....''
Sau đó là tiếng hú hét của 2 thằng quâỵ không ngừng đảo qua các góc trường, đây có lẽ lần gặp cuối cùng của bọn hắn trong năm. Có lẽ sẽ rất lâu để bọn hắn có thể gặp mặt nhau như này 1 lần nữa, nhưng ít nhất cả 2 sẽ không mất liên lạc. Chỉ cần như vậy là quá đủ cho 1 cái thế giới đầy biến động như này rồi.
------------------
(・`ω´・) Trường con quạ anh em có biết là tác đang nói đến trường nào không =))))))