Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Toàn Cầu Tận Thế: Bắt Đầu Từ Thu Hoạch Người Saiyan Năng Lực

Chương 29: Sớm hơn dự tính.




Chương 29: Sớm hơn dự tính.

Chương 29: Sớm hơn dự tính.

Ngay khi giải quyết được 2 con cấp Tiger, Vũ ngay lập tức chạy ra khỏi siêu thị. Vũ không hề bị ảo tưởng khi nhận thêm kỹ năng từ hệ thống, bởi cái cảm giác đáng sợ kia quẩn còn đang quanh quẩn trong đầu cậu.

Khang khi nhìn thấy Vũ rời đi siêu thị liền đánh 1 cuộc gọi cho nhóm ở ngoài, sau đó nhanh chóng đi lên tầng trên cùng với nhóm nghiên cứu của mình.

''Đi xem tình hình phía trên thôi. À trước khi đi, tôi muốn hỏi mọi người chấm sao về cậu bé lúc nãy.''

''Mặc dù vẫn còn vài chỗ cần cải thiện, nhưng không nghi ngờ gì nữa hạng S.''

''S không cần nói nhiều, bây giờ là vấn đề của ban tuyển sinh rồi. Nhưng mà cái đám đó thì.....'' 1 người đàn ông với khuôn mặt đầy râu ria, miệng ngậm thuốc lá lên tiếng. Giọng điệu của ông ta đầy chất bỡn cợt, hiển nhiên ông không có thiện cảm với nhóm tuyển sinh của trường mình.

'' Yên tâm đi tân hiệu trưởng của chúng ta sẽ không nhẹ nhàng với mấy tên đó đâu. Ý ta là không chỉ trong công việc thôi đâu.'' người trả lời là 1 vị phụ nữ với mái tóc được cột lên cao 1 cách gọn gàng, khuôn mặt của cô bị che lại bởi cặp kính to dày và nặng nề. Nội dung ẩn ý trong lời nói của cô làm cho người đàn ông h·út t·huốc kia ngẩn ngơ 1 lát.

Sau đó ông ta liền ôm bụng bật cười trước ánh nhìn ba chấm của mọi người, giáo sư Khang thì không hề nói lời nào ông chỉ nhắn 1 dòng tin với 1 chữ duy nhất sau đi lên lầu.

--------------

Vũ lúc này đã gặp mặt đội cứu trợ từ trường Phương Sơn, sau khi nói cho bọn họ biết những gì mà bọn hắn gặp được. Vũ được người bên trường đưa về nhóm của cậu, Ngân lúc này vừa mở điện thoại đọc tin nhắn được gửi đến.

Khuôn mặt cô lúc này ngẩn ngơ nhìn bóng hình Vũ biến mất trên xe, miệng không ngừng thì thầm:

''S sao...Xem ra chúng ta phải dốc toàn lực rồi.''

Nhóm của Hoàng lúc này đã xong cuộc huấn luyện,



Hoàng chăm chú nhìn lấy thanh dao trong tay mình 1 lúc, bổng nhiên cậu hét lớn:

''Haizaaaa......''

''Phập..phập phập phập....''

Tiếng lưỡi dao chạm vào thớt lên tục vang lên, cùng với đó là cải bắp nhanh chóng bị cậu biến thành những sợi bào nhỏ. Sau đó là tới cà rốt, cà chua, thơm đều bị Hoàng nhanh chóng thái mỏng hết ra. Tiếng thét của cậu hoà quyện với tiếng lưỡi dao làm nên 1 bản nhạc hấp diêm tai người nghe.

Vinh đang cố gắng châm mồi cho lửa cháy, khi nghe tiếng hú hét của Hoàng liền không nhịn được quay đầu qua chửi:

''Cmm câ·m h·ộ tao 1 chút được không.''

Nhưng Hoàng giả bộ điếc không hề nghe thấy lời Vinh nói, hơn nữa âm lượng của cậu càng tăng hơn trước.

''Ê! Dcm nay chán sống thế rồi à.''

Vinh bóp lấy đầu Hoàng, đôi mắt cậu lúc nãy đã tràn ngập lửa giận. Mạch máu càng là thể hiện rõ trên gương mặt của cậu, nhưng cho dù Vinh thể hiện sự bất mãn của mình lớn đến bao nhiêu.

Hoàng vẫn là dùng đôi mắt cá c·hết nhìn lấy cậu, sau đó tiếp tục công việc của mình. Cơn tức giận của Vinh lúc này đã lên tới đỉnh điểm, đang chuẩn bị ra tay với Hoàng.

Thì đột nhiên 1 cái chảo từ đâu bay tới, đập thẳng vào đầu cậu.

''Oach!!! Ai...à Hằng...'' Vinh quay đầu lại đình tìm tên gây chuyện, nhưng nhìn thấy Hằng về sau giọng nói của cậu liền yếu đi rất nhiều. Đặc biệt là khi ánh mắt của Hằng càng chăm chú nhìn Vinh, làm khuôn mặt cậu đỏ hơn bình thường.

''Không phải đã nói giúp tôi đốt lửa sao, nếu không muốn làm thì nói 1 tiếng không cần phải như vậy..'' Cơn tức giận của Hằng lúc này rất giống 1 chú mèo đang xù lông, làm trái tim của Vinh trở nên rộn ràng.

''Không...không có...để tôi về giúp bà..'' Thế là Vinh cũng quên luôn việc đánh nhau với Hoàng, mà vui vẻ chạy về giúp cô bạn của mình.



Hoàng nhìn thấy biểu hiện của tên Simp chúa liền lắc đầu thở dài, hiển nhiên cậu đã nhìn rõ suy nghĩ đen tối trong đầu thằng bạn mình. Tất cả những hành động mới nãy của cậu cũng chỉ là vì muốn xem ông bạn của mình có bị tình yêu làm mù mắt hay không thôi, chỉ là hiện tại...

''Haizz!! Thế là đi tong 1 thằng..''

''Mày cũng có khác gì nó đâu, đừng tưởng ta không biết mày hay đứng ở ngoài nhìn trộm con Linh. Chỉ cần nó đi 1 mình là mày sẽ xuất hiện đi theo nó liền..'' Trung hoá thành bóng ma không biết từ lúc nào xuất hiện sau lừng Hoàng, miệng cậu không ngừng thủ thỉ những bí mật mà ít ai biết được.

Hoàng lạnh cả sống lưng khi nghe thấy Trung theo dõi mình, cũng may cậu vẫn kiểm soát được hành động của mình. Con dao cầm trên tay vẫn chưa cắm vào người ai cả, Trung thì không hề nghĩ tới tình huống ấy chỉ dùng ánh mắt trêu trọc Hoàng 1 lát rồi đi.

Để lại Hoàng lúc này như người mất hồn ngồi nhìn thẩn thờ nhìn vào thớt nấu ăn.

''bíp..bíp..''

Tiếng còi xe thu hút sự chú ý của mọi người đặc biệt là nhóm bảo vệ, ngay lập tức 1 loạt nhân viên bảo vệ xuất hiện với súng trên tay chỉa về chiếc xe. Khuôn mặt của Vũ đổ mồ hôi hột nhìn về tài xế:

''Cháu nghĩ bóp còi không phải là chuyện tốt đâu..''

Bác tài xế cũng là ngượng ngùng cười: ''Ta lỡ tay bấm nhầm...ha..ha.''

Vũ phải vội vàng xuống xe cùng với là dơ cao thẻ học sinh của mình, nhóm người bảo vệ mới rời đi. Tụ họp với đám bạn của mình về sau, Vũ không hiểu trở thành đầu bếp của bữa ăn.

Khuôn mặt ngơ ngác nhìn lấy đống thìa nồi cùng gia vị trước mắt mình, cậu chỉ có thể lắc đầu rồi xắn tay áo bắt đầu vào việc. Hiển nhiên cậu có trợ thủ giúp đỡ làm bữa ăn, 3 nữ phụ bếp đầy tiềm năng lúc này đang không ngừng hối hả.

Bởi vì lượng đồ ăn bọn hắn làm có chút lớn, không chỉ nhóm bọn hắn mà còn là cho các nhân viên bảo vệ ở đây. Nên người có khoẻ nhất trong nhóm mới đảm nhiệm vị trí bếp trưởng, bởi vì đồ ăn bọn hắn làm là các món xào cùng nướng nên cần người phải lắc chảo liên tục với cường độ cao.



Nhóm Nguyên Vũ sau 2 tiếng dày vò trong bếp cũng làm xong lượng ăn cho 30 người, các nhân viên không có làm gì thì được mời tới cùng ngồi dùng bữa. Nhưng người đang có công việc thì được bọn hắn mang đồ ăn tới.

Không khí ngượng ngùng lúc đầu nhanh chóng bị đồ ăn cùng nước uống xoá bỏ. Trung lúc này đã ngồi nói chuyện say xưa với 4 nhân viên khác, chủ đề của bọn hắn bàn tới là về cơ khí cùng vi mạch.

Đây cũng là dịp Trung tăng cường kiến thức của mình, nên cậu cực kỳ chủ động nói ra những thắc mắc cùng với các trường hợp cậu gặp phải với con máy tính tại căn cứ. Mà những nhân viên này cũng thành thật giải đáp từ câu hỏi, hơn nữa bọn hắn còn chủ động làm mẫu vài lần cho cậu xem.

Hoàng cùng Vinh thì đang giao lưu đấu võ với các nhân viên bảo vệ, nói là giao lưu nhưng thật ra là đại hội ăn hành mở rộng của 2 gã này với mọi người mà thôi. Vinh không ngừng nằm xuống mặt đát sau vài chiêu với 1 tên bảo vệ, gã ấy cười lớn đưa tay kéo cậu lên miệng không ngừng nói:

''Nghe ta nhóc nên về học đứng tấn đi, trụ của nhóc yếu như 1 tờ giấy ta chỉ cần quẹt nhẹ cái là ngã rồi..''

Hoàng cũng không khá hơn được bao nhiêu, khi song kiếm lưu của cậu nhanh chóng bị hoá giãi bởi cành cây. Tên nhân viên này còn không ngừng châm chọc cậu, nhưng mà cũng không thiếu diễn giải cùng chỉ ra các lỗi sai của Hoàng:

''Nhóc còn chưa thành thạo sử dụng 1 thanh kiếm, thì đừng nên đú sử dụng 2 tay. Kiếm không phải v·ũ k·hí mạnh nhất trong bách binh, nên việc sử dụng nó cũng phải tiêu tốn não bộ rất nhiều. Về tầm đánh chúng ta thua thương, về lực chém chúng ta thua đao...cái chúng ta thắng chính là nằm ở chỗ nó nhỏ gọn và linh hoạt hơn mọi thứ. Phải tận dụng điểm này hiểu không..''

Đám con gái thì không biết cùng các nữ nhân viên đi đâu, chỉ còn lại Vũ đứng nhìn đối mặt với đống chén đĩa chưa được rữa. Khuôn mặt của cậu lúc này đã cực kỳ trầm xuống, gân mạch càng là nổi rõ ràng trên trán.

Cơ mà cho dù giận nghiến răng nghiến lợi, cậu vẫn là thành thật đi vào rửa hết đống chén đũa. Bởi vì cậu biết đây chính là thời cơ của đám bạn mình, bởi không phải lúc nào cũng có thể trò chuyện với dân chuyên nghiệp 1 cách dễ dàng như vậy đâu.

Bản thân Vũ đã là 1 tên dị nhân, nên không sớm thì muộn cậu cũng sẽ gia nhập vòng tròn này thôi. Nhưng bạn cậu thì khác vì vậy, Vũ mới cố gắng tranh thủ từng cơ hội 1 cho bạn mình đề cao năng lực.

..............

Tại 1 nơi khác,

Cường đang dán mắt mình vào màn hình điện thoại, miệng không ngừng cười tủm tỉm như nhận được tin vui nào đó. Chỉ là khung cảnh xung quanh anh lúc này có chút đặc biệt, bởi vì chỗ Cường đang ngồi là đầu của 1 con dê quỷ khổng lồ. Bao vây xung quanh càng là 1 đống xác c·hết quái vật chất thành núi, lúc này Cường nhận được 1 cuộc gọi.

''Alo..Có gì không...hả..thế à...được rồi tôi sẽ thông báo cho mọi người..''

Cường tắt máy nhìn lên trời, khuôn mặt của anh lúc này đã biến đổi hoàn toàn. Tràn đầy sát khí cùng sự giận dữ, chỉ là anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, miệng không ngừng thì thầm như đang suy nghĩ 1 vấn đề nào đó.

Cuối cùng anh đánh điện thoại cho nhân viên của mình:

''Chuẩn bị rút quân, phía trên xảy ra chút tình huống hiện tại không thể tiếp tục nhiệm vụ được nữa. 3 ngày sau chúng ta sẽ đóng lại hầm ngục...''