Chu Đại Hải cười cười, đột nhiên cúi đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sinh nhật của ta còn vài ngày nữa mới tới! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đó là ta đi quá nhanh, chắc là hắn không nghĩ tới điểm này. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi, Tô Dương ở Xương Vũ Thành có khỏe không? Dì Trương sao rồi? Tiểu Tiểu thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ắt hẳn bây giờ Tô Dương vẫn còn đang ở trong núi giết hung thú. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân đáp, lại nói tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn dì Trương và Tô Tiểu Tiểu cũng đều ở trong Xương Vũ Thành, bây giờ bọn họ đều khỏe. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Đại Hải gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta biết mà, Tô Dương rất lợi hại, nhưng tên đó trước sau như một, ta rất bội phục hắn! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân chú ý lúc Chu Đại Hải nói chuyện, thanh âm có chút run, hắn cũng chưa từng ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, tình huống này có hơi không bình thường. ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta có thể đi ra ngoài trò chuyện không? ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân hỏi binh lính kia. ͏ ͏ ͏ ͏
- Có thể! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Đại Hải cũng đồng ý. ͏ ͏ ͏ ͏
Rời khỏi trạm gác, ra khỏi phạm vi ngọn đèn, hai người đi vào bóng tối, rốt cuộc Liễu Mộng Vân cũng thấy Chu Đại Hải ngẩng đầu lên. Không nằm ngoài dự liệu của nàng, Chu Đại Hải chảy nước mắt, hắn còn len lén lau mắt, tưởng rằng Liễu Mộng Vân không nhìn thấy. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vì sao khóc? ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Đại Hải giải thích: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cái này không gọi khóc, chỉ là rơi lệ mà thôi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Khác nhau ở chỗ nào sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Dường như không khác... Ta chỉ là quá vui, ta cho rằng Tô Dương đã quên ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Đại Hải nhìn về phía Liễu Mộng Vân, nhỏ giọng cầu khẩn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi đừng nói việc này cho Tô Dương biết, nếu như hắn biết, nhất định sẽ chê cười ta. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm! Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho hắn! ͏ ͏ ͏ ͏
- Cảm ơn! ͏ ͏ ͏ ͏
Lần đầu tiên Chu Đại Hải nhìn thấy Liễu Mộng Vân đã cảm thấy cô gái lạnh lùng này khá đáng tin, ắt hẳn thuộc loại nói lời giữ lời. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi, quà của ta đâu? ͏ ͏ ͏ ͏
- Cho ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân đưa trứng Thương Vân Chi Ưng cho Chu Đại Hải. ͏ ͏ ͏ ͏
- Trứng hung thú? ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Đại Hải nhận lấy trứng từ tay của Liễu Mộng Vân. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây là trứng hung thú loại gì? ͏ ͏ ͏ ͏
- Trứng của Thương Vân Chi Ưng, tiềm lực Bạch Kim cấp! ͏ ͏ ͏ ͏
- Quá quý rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Đại Hải đột nhiên cảm thấy trứng hung thú trong tay cực kỳ nặng, tay ôm Trứng Thương Vân Chi Ưng bắt đầu run rẩy: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lễ vật này quá quý giá, ta không thể nhận, ngươi có thể trả về cho hắn không? Hẳn là hắn càng cần hơn ta chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi còn lo cho hắn? Tên kia không thiếu trứng hung thú Bạch Kim cấp! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân bình thản nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vốn hắn định tặng ngươi trứng hung thú Tinh Diệu cấp còn quý hơn, nhưng ta đã khuyên hắn lại, vì khống chế hung thú có tiềm lực Tinh Diệu cấp dễ gặp nguy hiểm! ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng trứng hung thú này vẫn là quá quý giá! ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Đại Hải trực tiếp đưa trứng hung thú cho Liễu Mộng Vân. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân không nhận lại, mà là tiếp tục nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta nói thẳng với ngươi, ta là thuộc hạ của Tô Dương, lần này là ta phụng mệnh đến đây tặng quà sinh nhật cho ngươi, nếu như ngươi không lấy ta cũng khó mà về báo cáo kết quả công tác. Còn cái này ngươi nhận rồi ném đi cũng được! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi là... Thuộc hạ của Tô Dương? ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Đại Hải nuốt nước miếng một cái. Hắn biết bạn tốt của mình lên như diều gặp gió, nhưng hắn lại không nghĩ rằng Tô Dương lại có thuộc hạ! Lại còn là một cô gái xinh đẹp như thế! Mặc dù có chút lạnh nhạt! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, ta không cần thiết lừa ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân nói tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bây giờ ta là phó quan của hắn, làm mấy việc vặt bưng trà rót nước cho hắn. Ngươi không nên nói chuyện quà sinh nhật này ra ngoài, bằng không sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của hắn... Hy vọng ngươi có thể nhận lấy món quà, nếu không rất có thể lúc trở về ta sẽ bị trách phạt. ͏ ͏ ͏ ͏
Ảnh hưởng tới tiền đồ của Tô Dương đương nhiên là giả, chỉ cần Tô Dương không phạm sai lầm lớn, tiền đồ của hắn luôn rất tốt đẹp. Sai lầm nhỏ, căn bản không quan trọng, nàng chỉ là muốn đánh giá nhân phẩm của Chu Đại Hải thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng bây giờ ta vẫn là Ngự Thú sư Hắc Thiết cấp, không có cách nào tiếp tục ký kết thêm với hung thú! ͏ ͏ ͏ ͏
Có lẽ là cũng muốn có Thương Vân Chi Ưng, có lẽ là không đành lòng Liễu Mộng Vân trở về bị trách phạt, Chu Đại Hải quyết định giữ trứng Thương Vân Chi Ưng lại. ͏ ͏ ͏ ͏
- Sủng thú trước kia của ngươi là gì? ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Phong Lang! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi, ta dẫn ngươi đi phóng sinh nó, mười ngày sau ta lại tới tìm ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi Chu Đại Hải thả Thanh Phong Lang rồi trở lại ký túc xá, hắn cảm giác một mảnh trống rỗng. Hắn nhớ tới ánh mắt trước khi rời đi của Thanh Phong Lang, trong lòng cũng có chút khó chịu, dù sao đã chung sống một năm. Sau đó hắn liền nghĩ tới cấp dưới xinh đẹp họ Liễu kia của Tô Dương, lúc ấy vẫn không cảm thấy, nhưng hiện tại thì cứ có cảm giác đã gặp qua ở đâu đó. Sắp đến giờ tắt đèn, Chu Đại Hải nhảy dựng ra khỏi giường, gõ cửa bạn học sát vách. ͏ ͏ ͏ ͏
Người bạn học kia nghi ngờ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chu Đại Hải, có chuyện gì không? ͏ ͏ ͏ ͏