Nghiêm túc mà nói, Tô Dương đưa quà sinh nhật cho bạn là việc tư, cộng thêm sự quý giá của trứng Thương Vân Chi Ưng nên Liễu Mộng Vân không muốn gây chú sát ý quá nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng mới vừa tới gần cửa vào Thất Tinh Thành, binh lính giữ cửa liền chú ý tới nàng. Không có cách nào khác, một cô gái xinh như Liễu Mộng Vân đi tới chỗ nào cũng sẽ thành tiêu điểm, nhất là một đầu tóc dài trắng sáng như tuyết của nàng cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người khác. ͏ ͏ ͏ ͏
Một vị Trung úy đi tới bên cạnh Liễu Mộng Vân: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đưa giấy chứng nhận cho ta xem! ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân đưa ra giấy chứng nhận đã chuẩn bị sẵn. Trung úy nhìn lướt qua giấy chứng nhận thì biết rõ Liễu Mộng Vân là người của Xương Vũ Thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Ở Tây Nam Bộ, vì mỗi thành chủ đều có quyền tự trị rất lớn, nên giấy chứng nhận ở mỗi nơi đều có hơi khác nhau. Trung úy so sánh một chút, người thật còn đẹp hơn trên giấy, nhưng vẫn có thể nhìn ra là một người. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tốt, ngươi vào đi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân vào Thất Tinh Thành, đi không bao lâu, nàng liền nhạy bén cảm nhận được dường như có người nhìn chằm chằm nàng ở phía sau. ͏ ͏ ͏ ͏
Bị để ý rồi sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân quay đầu lại, bốn vị Ngự Thú sư ăn mặc theo lối lính đánh thuê đứng cách nàng không xa đang dùng ánh mắt khả ố nhìn nàng, hoàn toàn không thèm giấu giếm tí nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt Liễu Mộng Vân hơi lạnh, nàng nhớ rõ bốn người này, lúc nàng mới vừa vào Thất Tinh Thành thì bọn họ ở ngay bên cạnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân tùy tiện quẹo vào một con đường, bốn Ngự Thú sư kia vẫn theo sau. Liễu Mộng Vân không suy nghĩ nhiều, lại quẹo vào một hẻm nhỏ vắng vẻ khác, rất nhanh, bốn Ngự Thú sư đó cũng theo bước nàng vào trong hẻm nhỏ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi muốn làm gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân cau mày hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Mỹ nữ, ngươi là người bên ngoài sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng thì thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
- Có muốn bọn ta đây dẫn đi chơi chút không? ͏ ͏ ͏ ͏
Mỗi khi Liễu Mộng Vân lùi một bước, bốn Ngự Thú sư liền cùng tiến thêm một bước, thẳng đến lúc nàng lui tới cuối hẻm. Hẻm nhỏ này không chỉ là nơi bỏ rác của những hộ dân gần đây, còn là một hẻm cụt. ͏ ͏ ͏ ͏
- Muội muội, tiền không thành vấn đề, bọn ta đây đều là Ngự Thú sư, có rất nhiều tiền! ͏ ͏ ͏ ͏
Một đám Ngự Thú sư còn chưa đạt tới Hoàng Kim cấp, lại dám ở trước mặt nàng nói mình nhiều tiền, thật đúng là... ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân nhìn thoáng qua sau lưng bọn họ, không có ai khác. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong nháy mắt, bốn vị Ngự Thú sư còn chưa kịp kêu thảm đã nắm chặt cổ ngã xuống. Liễu Mộng Vân đi tới trước mặt bốn thi thể, lấy ra một chai nhỏ chứa chất lỏng màu xanh sẫm nhỏ từng giọt lên trên từng thi thể, mùi tanh tưởi bốc lên nồng nặc. Trong vòng một phút, bốn thi thể hóa thành một bãi nước mủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Giết chết bốn người, Liễu Mộng Vân không dao động chút nào, rác rưởi thì nên bỏ vào thùng rác. ͏ ͏ ͏ ͏
Đi ra hẻm nhỏ, Liễu Mộng Vân đi tới một ngôi trường trong Thất Tinh Thành, trực tiếp nhảy qua hàng rào. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi hỏi bảo vệ trước trường, Liễu Mộng Vân lên đoàn tàu Nhuyễn Trùng, cuối cùng cũng đến được sân huấn luyện bên ngoài của lớp 5 năm nhất. Trước cổng sân huấn luyện có đèn, đứng gác đều là binh lính. ͏ ͏ ͏ ͏
Bọn lính theo thường lệ hỏi Liễu Mộng Vân: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi tìm ai? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta tìm lớp 5 năm nhất Chu Đại Hải! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi là gì của hắn? ͏ ͏ ͏ ͏
Bình thường cũng có phụ huynh của học sinh tới sân huấn luyện tìm người, mà hầu hết những người đó cũng tới khá trễ. Ban ngày, những Ngự Thú sư trẻ tuổi đều phải tới đây tích lũy kinh nghiệm thực chiến, chiến đấu cùng hung thú. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta là bạn của Tô Dương, lần này đi ngang qua Thất Tinh Thành, Tô Dương nhờ ta đưa chút đồ cho bạn hắn! ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô Dương, Tô Dương nào? ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô Dương, Thất Tinh Thành của các ngươi còn Tô Dương thứ hai sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân nói tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chính là người đoạt giải quán quân toàn Tây Nam Bộ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ồ! ͏ ͏ ͏ ͏
Binh lính kia bất chợt hiểu ra, vội vàng nhiệt tình hô: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy ngươi ngồi đợi một chút, ta lập tức thông báo cho Chu Đại Hải! ͏ ͏ ͏ ͏
Không bao lâu sau, binh lính kia liền dẫn Chu Đại Hải chạy ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Đại Hải vừa thấy Liễu Mộng Vân đứng dưới ánh đèn đường, tóc trắng như tuyết, đẹp không giống người thật thì trong lòng nhất thời cảm thấy khẩn trương. Hắn lớn đến chừng này rồi còn chưa từng gặp qua cô gái nào xinh đẹp khí chất đến vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng mà, thoạt nhìn có hơi lạnh lùng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Chào ngươi, xin hỏi ngươi muốn tìm ta sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi chính là Chu Đại Hải? ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy! ͏ ͏ ͏ ͏
Binh lính đứng cạnh chứng minh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắn chính là Chu Đại Hải, không sai. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân nhìn lướt qua cánh tay băng vải của Chu Đại Hải, tự giới thiệu mình: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta họ Liễu, bạn của Tô Dương, hắn biết ta muốn tới Thất Tinh Thành, liền nhờ ta đem quà sinh nhật chuyển giao cho ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏