Mở mắt, nàng nhìn thấy hai đầu gối của chính mình cách sàn nhà chỉ hơn hai mươi phân. Nàng chỉ là đang làm một tư thế nửa ngồi cổ quái! Thân thể của nàng hoàn toàn mất kiểm soát, giống như bị đông lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân nhìn Tô Dương, bên cạnh Tô Dương xuất hiện một con Thất Thải Mê Huyễn Điệp cực kỳ xinh đẹp, nhẹ nhàng đập cánh giữa không trung. ͏ ͏ ͏ ͏
Đây là lần đầu nàng nhìn thấy Thất Thải Mê Huyễn Điệp. Lần trước Tô Dương chiến đấu với nàng, tới tới lui lui, chỉ dùng một con sủng thú! ͏ ͏ ͏ ͏
Năng lực khống chế của con Thất Thải Mê Huyễn Điệp Hoàng Kim cấp này thật mẹ nó thái quá, nàng chính là Ngự Thú sư Bạch Kim cấp, trên người còn có một con sủng thú mạnh mẽ! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương dùng ngữ khí ác liệt cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta chỉ đùa với ngươi, không nghĩ tới ngươi thật đúng là quỳ. ͏ ͏ ͏ ͏
Chẳng biết tại sao, ngữ khí Tô Dương tuy ác liệt nhưng không làm Liễu Mộng Vân có cảm giác căm tức. Thân thể Liễu Mộng Vân không tự khống chế đứng lên. Nàng vừa định mở miệng, Tô Dương giơ tay lên ngăn lại: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xin lỗi thì không cần, ta căn bản không quan tâm ngươi có nói xin lỗi hay không, về sau ngoan ngoãn nghe lệnh liền được! ͏ ͏ ͏ ͏
- Tuân lệnh! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi theo ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương cùng Liễu Mộng Vân đi rồi, Chúc Hiểu Sương đột nhiên cười lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng khẽ cười: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật không nhìn ra, Tô Dương còn có tính đó! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân ra khỏi phòng làm việc, Tô Dương nhìn thoáng qua Liễu Mộng Vân phía sau. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân vóc người cao gầy, ít nhất 1m7. Tô Dương hiện tại 1m75, cao hơn Liễu Mộng Vân nửa cái đầu. Tô Dương vẫn còn tiếp tục cao lên, về sau có thể sẽ được chừng 1m8. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nghe nói ngươi là quán quân cuộc thi Tây Nam Bộ lần trước? ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân gật đầu. Đối mặt Tô Dương, nàng thực sự không có biện pháp. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương cũng không quan tâm vẻ ngoài của nàng, lại càng không để ý gia thế của nàng. Bất quá Liễu Mộng Vân biết rõ thông tin của đối phương, đối phương đích thực không thèm để ý quyền lực! ͏ ͏ ͏ ͏
- Lần này tại sao chưa gặp qua ngươi? ͏ ͏ ͏ ͏
- Quá tuổi, ta hiện tại 21 tuổi! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương gật đầu thuận miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tuổi đúng là hơi lớn! ͏ ͏ ͏ ͏
Trên trán Liễu Mộng Vân, gân xanh đều nổi lên. Nàng hít sâu một hơi, nhiều lần tự nhủ: “So với Tô Dương mười bốn tuổi, tuổi của nàng xác thực lớn, đúng là lớn!” ͏ ͏ ͏ ͏
- Như ngươi vậy mà cũng được đệ nhất, vậy trước ta toàn là hạng cùi bắp! ͏ ͏ ͏ ͏
Nghĩ đến Tô Dương dùng một con Sủng thú Hoàng Kim cấp giết chết bốn con sủng thú Bạch Kim cấp của nàng, nàng không có cách nào phủ nhận. ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng khả năng thực sự là cùi bắp. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tốt lắm, ngươi trở về phòng nghỉ ngơi, ta phải đi ra ngoài một chuyến! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi đi đâu vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhạn Đãng Sơn, gia tăng thực lực! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương cũng không tính làm gì với Liễu Mộng Vân. Hắn dự định bỏ mặc nàng ở tiểu đội 7. Đến lúc đó để cho nàng theo những thành viên còn lại của Khẩn Cấp Tiểu Đội ra ngoài chấp hành nhiệm vụ. Ngự Thú sư Bạch Kim cấp, vẫn có khả năng chiến đấu không tồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân hô: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chờ một chút, ngươi cho ta theo với! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta là phó quan của ngươi, ngươi đi tới chỗ nào đều cần phải dẫn ta theo. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cút đi, đi một bên chơi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Thực ra ta muốn bắt mấy con sủng thú Bạch Kim cấp! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta là phó quan của ngươi, nếu như thực lực ta quá thấp, ngươi cũng không được đẹp mặt cho lắm đúng chứ? Lại nói, về sau coi như theo tiểu đội số 7 ra nhiệm vụ, ta có mấy con sủng thú Bạch Kim cấp, chí ít cũng có thể giúp các ngươi chia sẻ một chút áp lực đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏
Lời này cũng không sai. Hiện tại Liễu Mộng Vân là thành viên Đại Đội Khẩn Cấp. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi không phải đại tiểu thư Trân Bảo Các sao? Tìm mấy con Sủng thú Bạch Kim cấp còn không dễ dàng? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta bị đuổi rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Điểm ấy, Tô Dương ngược lại là đã quên. Liễu Mộng Vân tạo thành tổn thất lớn như vậy cho Trân Bảo Các, nếu nàng có thể tiếp tục ở Trân Bảo Các, đó mới thực sự là kỳ quái. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi chuẩn bị đi, nửa giờ sau xuất phát! ͏ ͏ ͏ ͏
- Tuân lệnh! ͏ ͏ ͏ ͏
Năng lực chiến đấu của Liễu Mộng Vân kỳ thực cũng không tệ lắm. Năng lực ứng biến lúc chiến đấu cực kỳ xuất chúng, hắn đã tự mình lĩnh hội. Bỏ qua chiến lực Bạch Kim cấp như vậy cũng thật sự đáng tiếc. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai mươi phút sau, Tô Dương mang theo Liễu Mộng Vân ghi danh xong, ra khỏi quân doanh. Phóng xuất Bạo Phong Chi Ưng, Tô Dương nhảy lên lưng chim ưng, hắn liếc nhìn Liễu Mộng Vân, Liễu Mộng Vân cũng nhảy lên theo... ͏ ͏ ͏ ͏
Đồ ngu xuẩn này! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạo Phong Chi Ưng vung cánh lên, Liễu Mộng Vân trực tiếp bị thổi bay ra xa hơn mười thước, lăn trên mặt đất ba vòng mới dừng lại. Liễu Mộng Vân đứng lên, y phục đều lộn xộn, ngơ ngác nhìn Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạo Phong Chi Ưng của ta không thích chở những người khác! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta đây làm sao bây giờ? ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân cố gắng không để cho mình khóc lên. ͏ ͏ ͏ ͏