Không khóc, nàng đã rất kiên cường. ͏ ͏ ͏ ͏
Từ sau khi va chạm Tô Dương, nàng liền chưa bao giờ gặp được chuyện tốt! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương bỗng nhớ, Thương Vân chi ưng cùng Phong Vân điêu của đối phương đều bị hắn làm thịt. Để cho nàng chạy bộ dưới đất, muốn đuổi kịp tốc độ của Bạo Phong Chi Ưng, ít nhiều có chút không thực tế. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thế này, vì ngươi là phó quan của ta nên ta cho ngươi một cái ngoại lệ! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân thả lỏng một chút. Cảm giác Tô Dương vẫn là một người có điểm hiền lành. Nàng có thể lợi dụng để mình sống dễ chịu một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, Bạo Phong Chi Ưng bỗng bay lên không trung trong ánh mắt nghi hoặc của Liễu Mộng Vân. ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạo Phong Chi Ưng, hiện tại nàng là thuộc hạ ta, mang nàng theo! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạo Phong Chi Ưng kêu một tiếng, mở ra móng vuốt sắc bén cực lớn, trực tiếp lao xuống phía Liễu Mộng Vân. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân biến sắc, năng lượng băng hệ cả người bắt đầu khởi động. ͏ ͏ ͏ ͏
- Không nên chống cự, ta mang ngươi đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Mang ta đi? ͏ ͏ ͏ ͏
Mang thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
- A! ͏ ͏ ͏ ͏
Một tiếng thét chói tai vang lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai thành viên Tiểu Đội Khẩn Cấp lao ra cửa, sau khi thấy đó là Tô Dương thì lập tức đình chỉ hành động triệu hoán sủng thú. Bọn họ nhìn nữ nhân tóc bạc bị lợi trảo của Bạo Phong Chi Ưng chộp vào, hoàn toàn không hiểu gì. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô Dương, ngươi đây là... ͏ ͏ ͏ ͏
- Mang nàng đi Nhạn Đãng Sơn! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ồ! !! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạo Phong Chi Ưng bay thẳng lên không trung. ͏ ͏ ͏ ͏
Một thành viên Tiểu Đội Khẩn Cấp khẽ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phương pháp mang người của Tô Dương thật đúng là đặc biệt! ͏ ͏ ͏ ͏
- Là có chút... Đặc biệt! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạo Phong Chi Ưng bay thẳng về phía Nhạn Đãng Sơn. Liễu Mộng Vân bị móng vuốt trói chặt, gió lạnh thổi phần phật làm nàng muốn mở mắt cũng không được. Lúc này, nàng đã hiểu Tô Dương mang theo mình kiểu gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng tức giận cực kỳ, nhưng không có biện pháp gì. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thiếu tá, có thể kêu Bạo Phong Chi Ưng của ngươi thả lỏng chút được không? Ta muốn đứng trên móng vuốt của nó! ͏ ͏ ͏ ͏
- Có thể! ͏ ͏ ͏ ͏
Móng vuốt Bạo Phong Chi Ưng hơi buông ra, Liễu Mộng Vân bò ra ngoài, đứng trên chân sau của Bạo Phong Chi Ưng. Ở chỗ này gió hoàn toàn bị chặn. Nàng dựa trên móng vuốt của Bạo Phong Chi Ưng, trên người bắt đầu khởi động năng lượng băng hệ, hàn băng làm nàng dính chặt lên móng vuốt của Bạo Phong Chi Ưng, như vậy, nàng sẽ không dễ bị quăng xuống dưới. ͏ ͏ ͏ ͏
Làm xong hết thảy, Liễu Mộng Vân mới thả lỏng một hơi. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương đương nhiên biết hành động của Liễu Mộng Vân, nhưng cũng không nói gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Bay nguyên một ngày tới khi chạng vạng, Tô Dương mang Liễu Mộng Vân tìm một chỗ thích hợp để nghỉ ngơi. Mặt đất kiên cố làm cho Liễu Mộng Vân có cảm giác an toàn thực sự. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngày hôm nay nàng coi như đã rõ, vì sao Bạo Phong Chi Ưng của Tô Dương có thể giết chết hai con hung thú Bạch Kim cấp của nàng! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương lấy liều trại ra, bỏ lên đất. ͏ ͏ ͏ ͏
- Dựng trại! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân mặt không thay đổi gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Mã Văn Hồng từng nói với nàng, để làm phó quan của Tô Dương, nàng nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của Tô Dương. Đây là điều kiện để Liễu Mộng Vân thoát khỏi ngục giam. ͏ ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, muốn nàng lấy lòng Tô Dương thì cũng không có khả năng. ͏ ͏ ͏ ͏
Từ nhỏ tính cách của nàng rất băng lãnh, ít khi nói cười, diện vô biểu tình, đó mới là thái độ bình thường. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếp đó, Tô Dương không có bất kỳ mệnh lệnh gì nữa. Liễu Mộng Vân dựng tốt hai cái lều liền chạy ra ngoài một chuyến mang về củi khô, rau dại, thịt hung thú đã rửa sạch. Nhóm lửa trại, dựng sẵn chảo sắt, nàng mặc tạp dề, cầm một cái muôi, đốt lửa làm cơm. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương yên lặng nhìn hết thảy, cảm giác Liễu Mộng Vân cũng không tệ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây, ăn cơm! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân bưng bát canh thịt băm tới cho Tô Dương, hắn múc một muỗng lên nếm. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cũng không tệ lắm! ͏ ͏ ͏ ͏
Mùi vị cũng không tệ lắm, không tính là quá ngon, nhưng cũng không phải ăn không được. Hắn quan sát tỉ mỉ, lúc Liễu Mộng Vân bỏ muối rất cẩn thận. Nàng có thể làm được đến loại trình độ này đã hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏
Mỗi lần Tô Dương vào Nhạn Đãng Sơn một mình, đa số chỉ toàn nhai thịt khô, ngẫu nhiên đốt lửa đều chỉ để nấu thịt khô... Hắn hoàn toàn không thể nhận biết được mấy loại rau dại, rất nhiều thứ hắn đều không biết có thể ăn được hay không. ͏ ͏ ͏ ͏
- Khi 15 tuổi ta đã bắt đầu theo đội ngũ của Trân Bảo Các săn bắn, liệp sát hung thú... ͏ ͏ ͏ ͏
Nói đến đây, Liễu Mộng Vân ngậm miệng lại. Nàng nghĩ tới, những kinh nghiệm này của nàng đặt trước mặt Tô Dương chả nghĩa lý gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Cơm nước xong, Liễu Mộng Vân ra bờ sông rửa chén, khi nàng trở lại thì Tô Dương đã an vị ở bên đống lửa. ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng chần chờ rồi hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cần ta gác đêm không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Không cần, ngươi đi nghỉ đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn không tin tưởng để Liễu Mộng Vân gác đêm, hiện tại nàng chỉ có một con sủng thú mà rõ ràng là không am hiểu trinh sát. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi, cho ta xem thử con sủng thú băng hệ của ngươi một chút! ͏ ͏ ͏ ͏