Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 241: Tần Tướng Quân Là Tấm Gương Sáng




Mã Văn Hồng do dự một chút, sờ túi không gian trên thắt lưng lấy ra một quả trứng hung thú cực đại để trước mặt Tô Dương: ͏ ͏ ͏ ͏

- Cho ngươi trứng hung thú tiềm lực Vương Giả, ngươi nhận Liễu Mộng Vân đi! ͏ ͏ ͏ ͏

Quả nhiên! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương đã có thể khẳng định! Mã Văn Hồng nhận tiền! Phó đại đội trưởng nhận tiền của Trân Bảo Các! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương sờ quả trứng hung thú kia chần chừ nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nhưng ta cùng Liễu Mộng Vân có cừu oán... ͏ ͏ ͏ ͏

Tố cáo, là không có khả năng tố cáo. Tố cáo chỉ làm đắc tội Mã Văn Hồng mà thôi! Hơn nữa hắn cũng không có chứng cứ. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta đã nói chuyện với nàng rồi, nàng rất thông minh, khẳng định sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngươi. Nếu như nàng có dị động, ngươi giết nàng cũng được, miễn là hợp lí.. Đương nhiên, nếu như ngươi có ý với nàng, không nên dùng bạo lực, giữ lại mặt mũi cho lão cha nàng. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương cảm thấy, hắn cùng Mã phó đại đội trưởng dường như không ở cùng một tần sóng. Dùng bạo lực? Phẩm vị của hắn cũng không hỏng bét như vậy chứ? ͏ ͏ ͏ ͏

- Có thể cự tuyệt không? ͏ ͏ ͏ ͏

- Khuyên ngươi không nên cự tuyệt, nếu như ngươi cự tuyệt, Tần tướng quân bọn họ sẽ tiếp tục nghĩ ngươi không muốn buông tha nàng, nàng còn có thể bị đuổi về ngục giam! ͏ ͏ ͏ ͏

Mã Văn Hồng chỉ vào quả trứng hung thú trên bàn nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Quan trọng nhất là, quả trứng hung thú tiềm lực Vương giả này... Liền phải trả lại ta. ͏ ͏ ͏ ͏

Mã Văn Hồng nhấn mạnh ba chữ “Trả lại ta”. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương đại khái hiểu ý tứ Mã phó đại đội trưởng. ͏ ͏ ͏ ͏

̉n ý chắc là nếu như hắn không có đưa Liễu Mộng Vân ra khỏi ngục giam được thì những lễ vật thu được từ Liễu Long... Có khả năng sẽ phải trả lại hết. ͏ ͏ ͏ ͏

- Bên trên đều cảm thấy kết quả này không tính là dở, có thể tiếp thu! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta đây tiếp thu! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương cất trứng hung thú kia vào túi không gian của mình. Có thể cầm một chút, thì một chút. ͏ ͏ ͏ ͏

Chúc Hiểu Sương nói những quả trứng hung thú quý hiếm kia nói không chừng chỉ là bồi thường mặt nổi. Không biết trong tối còn có ai thu thêm các lễ vật của Trân Bảo Các nữa. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhìn thấy Tô Dương nhận lấy đồ vật, Mã Văn Hồng lộ ra nụ cười hài lòng. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi cho Liễu Mộng Vân kia làm một chân chạy vặt là được, không cần để ý cái khác! ͏ ͏ ͏ ͏

Mã Văn Hồng nói tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏

- Hơn nữa năng lực cùng thiên phú của nàng đều rất ưu tú, sức chiến đấu so với cùng lứa tuổi ở Tây Nam Bộ cũng thuộc trình độ đứng đầu, thời khắc mấu chốt cũng có thể để cho nàng tham dự chiến đấu. ͏ ͏ ͏ ͏

- Yên tâm, ta sẽ không để cho nàng nhàn rỗi! ͏ ͏ ͏ ͏

Ra khỏi phòng làm việc của Mã Văn Hồng, Tô Dương trở về chỗ của Chúc Hiểu Sương. ͏ ͏ ͏ ͏

Chúc Hiểu Sương chỉ cần liếc mắt nhìn Tô Dương một cái cũng biết hắn bị Mã phó đại đội trưởng bên kia làm nghẹn họng. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương đánh giá Liễu Mộng Vân, Liễu Mộng Vân quả thực là một đại mỹ nữ hiếm có. Nhất là mái tóc dài trong suốt của nàng ấy, khí chất đẹp lạnh lùng, cực kỳ hút mắt. Đương nhiên vóc người của nàng cũng không cần nói nhiều, quân phục cũng bị nàng kéo căng. Xuất thân nhà giàu, lão cha nàng cũng không có bạc đãi nàng, dinh dưỡng phong phú dồi dào. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi thực sự nguyện ý nghe theo mệnh lệnh của ta? ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân gật đầu nói. ͏ ͏ ͏ ͏

Nàng biết, cha nàng vì giữ mạng của nàng, vì cứu nàng ra, đã trả giá rất lớn. Nàng cũng không muốn bị giam cầm trong tù hết đời. Nàng từ nhỏ là thiên chi kiêu nữ tính cách cao ngạo! Bất quá nàng có lý do để kiêu ngạo! Dù sao cha nàng là Ngự Thú sư cấp Vương Giả, tổng phụ trách của Tây Nam Bộ Trân Bảo Các. Nàng còn từng dựa vào thực lực của chính mình đoạt được quán quân thiên tài Ngự Thú sư Tây Nam Bộ. Nàng còn trẻ, cũng có ước ao và mộng tưởng! Nàng không muốn bị giam ở trong ngục cả đời! ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy ngươi liền quỳ xuống, xin lỗi ta! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương chỉ sàn nhà trước mặt. ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân ngẩng đầu nhìn Tô Dương, ánh mắt của Tô Dương nhìn nàng cực kỳ lạnh lùng. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta cần một thuộc hạ nghe lời, một người hiểu chuyện, nếu ngươi không quỳ xuống xin lỗi thì trở về trong ngục giam đi! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân nhớ lại phòng tạm giam trong ngục. Đó là phòng tạm giam chân chính, ngay cả sủng thú của nàng, nàng đều không cảm ứng được. Nơi đó mịt mù tăm tối, căn bản không cảm nhận được thời gian... ͏ ͏ ͏ ͏

Chúc Hiểu Sương ngồi một bên, cũng không định quản Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏

Nghĩ đến những tù phạm bị giam trong tù mười năm, hai mươi năm, trên trăm năm, nghĩ đến đôi mắt trống rỗng của bọn họ... Nàng thực sự không muốn biến thành như vậy! Nhìn không thấy mây trắng trên trời, nhìn không thấy cây cỏ rừng cây, nhìn không thấy hung thú, nhìn không thấy những người khác... ͏ ͏ ͏ ͏

Nước mắt chảy dài trên má Liễu Mộng Vân. Nàng hung hăng cắn răng, dùng sức quỳ xuống! Cái quỳ này! Kiêu ngạo trong lòng nàng, tất cả đều nát bấy! ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng không giống dự đoán của nàng, cảm giác đau đớn khi đầu gối va chạm với sàn nhà cũng chưa từng xuất hiện! ͏ ͏ ͏ ͏