Vân Thục Doanh che giấu nói:
- Chỉ là gần đây Bát Bảo Trai quá bận rộn.
- Chậc chậc, Thần cấp Ngự Thú Sư cũng sẽ vội vàng thế này sao!
Tô Dương trêu:
- Chờ lúc nào có thời gian ta sẽ nói với Đàm Hội trưởng một tiếng, bảo nàng giảm bớt khối lượng công việc cho ngươi.
- Đừng!
- Ồ?
- Tô hội phó, ta sai rồi còn không được sao?
Tô Dương hỏi:
- Ngươi sai ở chỗ nào?
- Ta không nên tiết lộ thân phận của ngươi!
Tô Dương lắc đầu:
- Không phải cái này!
- Không phải cái này... Còn có thể là cái nào?
- Ngươi suy nghĩ lại một chút, nghĩ về lúc trước ấy!
Vân Thục Doanh lắc đầu:
- Ta không nhớ rõ, ta không nhớ rõ ta còn có chỗ nào không phải với Tô hội phó... Chẳng lẽ là lần trước bảo ngươi trả thù Thần Long Thương Hội? Không phải chúng ta đã bàn luận rất tốt rồi sao?
- Không phải chuyện đó, ngươi cứ tiếp tục nghĩ đến trước đó nữa!
Tô Dương nhìn bộ dạng Vân Thục Doanh giống như là thật sự không nghĩ ra, liền nói:
- Ta nhắc nhở ngươi một chút, lúc ở Phượng Hoàng lĩnh, thời điểm đụng phải Lam Bì quỷ...
Vân Thục Doanh uất ức nói:
- Tô hội phó, lúc đó ta chỉ là có chút sợ hãi.
- Ha hải
- Được rồi! Tô hội trưởng, ta thừa nhận lúc đó ta có lỗi với ngươi, ta chỉ là cảm thấy khi đó chúng ta không có phần thắng, ta lại không muốn chết, nên mới cố tình dùng ngươi chọc giận Lam Bì quỷ... Ngươi muốn đánh muốn phạt thế nào đều được, chỉ cần có thể khiến ngươi nguôi giận!
- Coi như thôi!
Tô Dương nhìn Vân Thục Doanh trước mắt, nhẹ nhàng hít sâu một hơi.
- Chuyện đã trôi qua lâu rồi.
Nói xong, Tô Dương rời đi. Tô Dương không phải là một người độ lượng, nhưng cũng là một kẻ nhớ đến tình xưa.
Khi hắn còn chưa bại lộ thân phận, Vân Thục Doanh đối xử với hắn và Hạ Na không tệ, rồi khi Trần Thắng Võ kiện cáo Vân quốc Liên Bang, nàng đã giúp ép chuyện này xuống.
Lúc đó, nàng cũng là niệm lấy tình xưa.
Khi mang Liễu Mộng Vân và Giai Tử đến Bát Bảo Trai, nàng chưa từng đề cập đến chuyện giữa nàng và hắn trước mặt Liễu Mộng Vân...
Người phụ nữ Vân Thục Doanh này thật sự nhát gan ích kỉ, nhưng không phải mặt nào cũng tệ. Thân là cấp trên, hắn vẫn có thể tha thứ cho nàng một lần.
Biệt thự của Tô Dương vẫn được giữ nguyên như cũ, không khác gì lúc hắn rời đi.
Biệt thự thường xuyên có người quét tước, trên mặt đất gần như không có bụi.
Chăn đều sạch sẽ, còn có thể ngửi được mùi nắng.
Con người Tô Dương có đôi khi lôi thôi lếch thếch, nhưng điều này không hề gây trở ngại cho việc hắn yêu thích hoàn cảnh sạch Sẽ.
Một mình Tô Dương nằm trên giường, hắn tiện tay thả Mặc Y và Tiểu Điệp ra.
Hai vị này ngày nào cũng đòi ra ngoài dạo chơi một chút...
- Rốt cuộc ra ngoài!
Mặc Y vừa được thả liền đẩy cửa sổ ra, nhìn vườn cây rậm rạp xanh tốt ngoài cửa sổ. Thất Thải Mê Huyễn Điệp lại không hoạt bát giống như Mặc Y, nàng nhìn Tô Dương đang nằm sấp trên giường không nhúc nhích, cũng học theo bộ dáng Tô Dương, lên giường nằm xuống.
- Chủ nhân!
- Ừm!
- Đám người Hạ Na có đi cùng ngươi không?
- Không có!
Tô Dương lắc đầu:
- Các nàng ở Vân quốc, thân thể Hạ Na tạm thời không thích hợp ra ngoài.
- Ừm!
Tiểu Điệp gật đầu, len lén liếc mắt nhìn Mặc Y, sau đó ghé sát vào lỗ tai Tô Dương, nói nhỏ:
- Chủ nhân, trước đây ta từng nói với ngươi một chuyện.
- Chuyện gì nhỉ?
- Ta muốn sinh tiểu bảo bảo!
- Ách...
Tô Dương kéo chăn lên che mặt.
Quả thực Tiểu Điệp rất phù hợp với thẩm mỹ của hắn, nhưng hắn vẫn có chút không thích ứng được.