Đàm Chỉ Thanh cười nói:
- Chúc mừng ngươi, Lý Tôn Hạo, ngươi đã sống lại!
- Ta sống lại rồi ư?
Lý Tồn Hạo vẫn còn có chút không thể tin nổi.
- Cái này thì phải hồi Tô hội phó Đàm Chỉ Thanh cười tươi nhìn Tô Dương.
- Tô hội phó?
Lý Tồn Hạo nghi ngờ nhìn sang Tô Dương. Mặc dù hắn còn rất kinh ngạc về thân phận của Tô Dương, nhưng hắn vẫn vội vã đứng lên, cung kính hành lễ với Đàm Chỉ Thanh và Tô Dương.
Hắn tin rằng Đàm Chỉ Thanh sẽ không gạt hắn.
- Tô hội phó, là ngươi cứu ta sống lại sao?
- Ừm!
Tô Dương gật đầu.
Lý Tồn Hạo nói:
- Đa tạ ân tái sinh của Tô hội phó, sau này có việc gì cần dùng đến ta cứ việc mở miệng!
Tô Dương cười nói:
- Ngươi cũng đừng có khách khí như vậy, đều là người quen cũ!
- Người quen cũ?
Lý Tồn Hạo đầu óc trống rỗng, có nghĩ thế nào cũng không nhớ mình từng gặp Tô Dương ở đâu.
Nhìn vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của Đàm Chỉ Thanh và Tô Dương, thậm chí hắn còn hoài nghi có phải mình đã mất đi một phần trí nhớ rồi chăng.
Đàm Chỉ Thanh nhắc nhở:
- Còn nhớ rõ Trần Phong trưởng lão không?
- Ngươi...
Lý Tồn Hạo trợn mắt, kinh ngạc thốt lên.
Hắn không phải ngu ngốc, câu nhắc nhở này đã rất rõ ràng.
- Không sai, lúc đó ta dùng thân phận Trần Phong, chỉ là có chút không tiện lắm, gần đây ta mới nhậm chức hội phó.
- Vậy phải cảm tạ Tô hội phó!
Đàm Chỉ Thanh đã không truy cứu, đương nhiên Lý Tôn Hạo không có bất cứ vấn đề gì.
Huống chỉ trước khi hắn chết, hắn cũng được chứng kiến Tô Dương triển lộ thần uy trên chiến trường như thế nào, đánh cho đám Ngự Thú Sư của Thần Long Thương Hội tè ra quần.
Đàm Chỉ Thanh nói:
- Lý Tồn Hạo, nếu Tô hội phó cứu ngươi sống lại, ngươi phải làm theo yêu cầu của Tô hội phó.
- Yêu cầu gì?
- Hy vọng ngươi sau này ngươi có thể mai danh ẩn tích!
Đàm Chỉ Thanh nói tiếp:
- Tạm thời Tô hội phó không muốn bại lộ chuyện hắn biết thuật phục sinh, điều này ngươi phải hiểu.
- Ngay cả người nhà ta cũng không thể gặp ư?
Trong miệng Lý Tồn Hạo có chút đắng chát.
Đàm Chỉ Thanh nhìn về phía Tô Dương, Tô Dương khẽ thở dài một cái, nói:
- Có thể nói cho một người quan trọng, nhưng ta kiến nghị ngươi nên nhắc nhở hắn phải giữ bí mật.
- Cảm ơn Tô hội phó!
- Tốt lắm, cứ như vậy đi!
Đàm Chỉ Thanh giao cho Lý Tổn Hạo một bộ đồ màu đen có mũ trùm.
Chờ hắn thay đổi quần áo, che giấu xong khí tức, Đàm Chỉ Thanh liền cùng Tô Dương mang Lý Tồn Hạo ra khỏi mật thất. Còn Lý Tồn Hạo sẽ được sắp xếp thế nào sau này, thì đó không phải chuyện của Tô Dương.
- Phó hội trưởng, tiếp tới cứ ở lại Bát Bảo thành mấy ngày đi.
Đàm Chỉ Thanh cười nói.
- Tùy tiện đi qua đi lại, lộ mặt một chút là tốt rồi, ta sẽ bảo Vân Thục Doanh đi cùng với ngươi.
- Được rồi!
Khi Vân Thục Doanh gặp lại Tô Dương, nàng có hơi xấu hổ.
Chính nàng đã nói ra gốc gác của Tô Dương, kết quả Tô Dương lại thay đổi đến chóng mặt, trở thành nhân vật thứ ba ở Bát Bảo Trai, một cấp trên mà nàng không chọc nổi.
Nhớ tới năm đó lúc gặp Tô Dương ở Thanh Loan quốc, hắn còn chỉ là một Thần cấp Ngự Thú Sư bình thường. Không ngờ chưa được bao lâu, đối phương đã trở thành Thần cấp thượng phẩm Ngự Thú Sư cao cao tại thượng, phó Hội trưởng Bát Bảo Trai.
Tâm lý Vân Thục Doanh cực kỳ phức tạp, không thể dùng ngôn ngữ để hình dung được.
Tô Dương cười hô:
- Vân trưởng lão, đã lâu không gặp, dường như gần đây khí sắc ngươi không tốt lắm nha!
Còn không phải là bởi vì ngươi?
Còn không phải là sợ ngươi trả thù ta?
Đương nhiên, Vân Thục Doanh không dám nói mấy lời này.
- Tô hội phó, ngươi nói đùa!