Tô Dương cười lấy Lôi Kỳ Lân đi.
- Luyến tiếc thì làm được gì.
Đàm Chỉ Thanh bất đắc dĩ nói,
- Đại trưởng lão mới vừa qua đời, cha ta đã già rồi, một cô gái yếu đuối như ta không có khả năng giữ vững đại kỳ Bát Bảo Trai, nếu Bát Bảo Trai không còn, rất nhiều quốc gia nhân loại sẽ rung chuyển... Nếu Tô hội phó không giúp ta, ta căn bản là không trụ nổi nữa.
Cô gái yếu đuối?
Tô Dương bĩu môi, xem như Đàm Chỉ Thanh đã làm mới định nghĩa về cái gọi là "Cô gái yếu đuối"! Có ai từng thấy cô gái yếu đuối nào diệt quốc một cách đơn giản chưa?
Chẳng qua bộ dáng giả vờ đáng thương của Đàm Chỉ Thanh cũng khiến Tô Dương cảm thấy vô cùng mới mẻ. Với lại, chỉ riêng quả trứng Lôi Kỳ Lân tiềm lực Thần cấp thượng phẩm này thôi, Bát Bảo Trai đã thật sự có thành ý. Ăt hẳn trứng Thần cấp thượng phẩm hung thú đã là cực hạn của Bát Bảo Trai.
Nguồn gốc của quả trứng Lôi Kỳ Lân rất rõ ràng, nhất định là đến từ Đại Tấn Đế Quốc.
Đàm Chỉ Thanh đối xử với Tô Dương như vậy, đa phần là vì tính cách của Tô Dương. Làm một người phụ nữ cực kỳ ham thích quyền lực, nàng rất thích kiểu người như Tô Dương.
Thích làm cấp trên trốn việc, chuyện gì cũng không quan tâm, chuyện gì cũng không nhúng tay. Nói khó nghe một chút thì gọi là ăn no chờ chết, nói dễ nghe một chút thì gọi là không tham quyền.
Nếu như đổi lại là một vị phó hội trưởng cũng cực kỳ ham muốn quyền lực, thực lực còn rất mạnh, muốn đoạt quyền với nàng...
Nàng còn cảm thấy đau đầu hơn!
Đàm Chỉ Thanh mang theo Tô Dương đi ra khỏi tổng bộ, Long trưởng lão vừa nhìn thấy Tô Dương, liền kinh ngạc nói không ra lời:
- Ngươi là... Tô Dương? !! !
- Long trưởng lão, đã lâu không gặp, xem ra tinh thần ngươi ngày càng tốt lên!
- Sao ngươi lại ở chỗ này?
Thoạt nhìn thì có vẻ Đàm Chỉ Thanh vẫn chưa công bố chuyện của Tô Dương ra ngoài, và Đàm Minh cùng Vân Thục Doanh cũng chưa nói với bất kì ai.
Tô Dương nhìn về phía Đàm Chỉ Thanh, Đàm Chỉ Thanh gật đầu.
Hắn liền cười hỏi:
- Làm sao, long trưởng lão, ta thay đổi thân phận là ngươi liền không nhận ra?
- Ngươi là...
- Long trưởng lão, đây là Trần hội phó!
- Trần hội phó... Làm sao có khả năng?
- Chúng ta đi trước đi!
Đàm Chỉ Thanh vừa cười vừa nói.
Long trưởng lão nhất thời không chấp nhận nổi, Đàm Chỉ Thanh có thể hiểu được. Dù sao xuất thân, thực lực và tuổi tác của Tô Dương thật sự có hơi truyền kỳ. Quá trẻ rồi! Trẻ đến mức Đàm Chỉ Thanh cũng phải ghen tỵ!
Tiến vào mật thất, Tô Dương gặp được người cần sống lại lần này.
Một vị Thần cấp hạ phẩm Ngự Thú Sư của Bát Bảo Trai, từng liên quan tới chuyện Trần quốc, còn từng liên thủ với Tô Dương.
Hắn khá là may mắn, thân thể được bảo quản rất hoàn chỉnh, rất nhiều Ngự Thú Sư khi lên chiến trường, ngay cả thân thể cũng không tìm thấy.
- Ta thử một chút, không thể cam đoan chắc chắn sẽ được.
Năng lực phục sinh của Dao Quang có hạn chế về mặt thời gian.
Đối phương đã chết một tháng rồi.
- Không sao, ngươi thử một chút!
Đàm Chỉ Thanh làm tan băng sương, khiến cỗ thi thể kia hoàn toàn lộ ra ngoài.
Tô Dương triệu hồi Dao Quang, ánh sáng xanh chiếu rọi, thi thể tái nhợt chậm rãi hồng hào. Từ từ, Tô Dương và Đàm Chỉ Thanh đều nghe thấy tiếng hít thở của hắn.
Trên gương mặt Đàm Chỉ Thanh cũng dần dần xuất hiện nụ cười.
Điều này chứng minh, năng lực phục sinh của sủng thú Tô Dương thật sự có hạn chế nhất định, nhưng phương thức đông lại của nàng thật sự có thể áp dụng được.
Đàm Chỉ Thanh nhìn Dao Quang, hai mắt phát sáng. Nếu có thể cướp đoạt sủng thú, nói không chừng nàng sẽ ra tay cướp lấy Dao Quang!
Vừa xinh đẹp vừa có kỹ năng Trị liệu hệ cường đại, thậm chí còn biết thuật phục sinh, nàng cũng muốn có một con sủng thú hiếm thấy như thế này.
Rất nhanh, thi thể chậm chạp mở mắt.
Hắn ngồi dậy, có chút không dám tin nhìn thân thể của chính mình...
- Đàm hội trưởng, ta không có chết sao? Ta nhớ rõ ràng ta đã chết rồi...