Hạ Na hạnh phúc cười cười, gối đầu lên đùi hắn.
Tô Dương cưng chiều xoa mái tóc của nàng.
- Nhưng mà ta không có ý định kết hôn với ngươi.
- Ừm?
Hạ Na nhẹ giọng hỏi:
- Đối với mối quan hệ giữa hai ta mà nói, kết hôn có ý nghĩa gì sao?
- Không có ý nghĩa à?
- Ta cảm giác không có ý nghĩa gì, dẫu sao nhất định chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời này.
Hạ Na nhỏ giọng nói tiếp:
- Ta cũng không có ý định bàn giao với Mộng Vân tỷ.
- Ngươi còn không có ý định?
- Ha...
Tô Dương hỏi tiếp:
- Vậy vì sao ngươi lại muốn sinh con?
Nếu như Hạ Na không muốn sinh, đứa con không có khả năng thành hình, khả năng khống chế thân thể của Thần cấp Ngự Thú Sư vượt qua sức tưởng tượng của người thường.
Muốn mang thai là rất khó, nhưng muốn hoàn toàn không mang thai cũng rất đơn giản, đây cũng là nguyên nhân Tô Dương không quá để ý đến biện pháp an toàn.
Hạ Na yêu kiều đáp:
- Người ta là muốn sinh con cho ngươi nha!
- Lý do này của ngươi...
Tô Dương không biết nên đánh giá thế nào. Nhưng lý do của Hạ Na khiến trong lòng hắn cảm thấy ấm áp.
Nàng nói với Tô Dương mấy lời này, lực sát thương còn mạnh hơn cả mấy lời tâm tình buồn nôn gì gì đó!
- Ta có chút hâm mộ Mộng Vân tỷ, có con để ôm...
Hạ Na suy nghĩ một chút, lại nói:
- Ta cảm thấy con trẻ rất đáng yêu, với lại sớm muộn gì ta cũng muốn sinh con, chỉ bằng hiện tại có luôn một đứa.
Tô Dương xoa trán, hỏi:
- Ngươi cảm thấy nuôi trẻ con rất dễ à?
Hắn cảm giác Hạ Na vẫn chưa thành thục, ý tưởng vẫn có chút ấu trĩ Hạ Na nói một cách đương nhiên:
- Có thể cho bảo mẫu nuôi, hoặc cho Mộng Vân tỷ nuôi.
Tô Dương có chút dở khóc dở cười hỏi:
- Sao ngươi lại tính kế đến Mộng Vân tỷ của ngươi rồi? Sao ngươi không nuôi nó?
- Không phải ngươi đã nói nuôi trẻ con rất phiền phức à?
Hạ Na suy nghĩ một chút, lại nói:
- Trong nhà của chúng ta có tiền như vậy, tại sao ta lại phải tự mình nuôi chứ? Ta cảm thấy bảo mẫu cũng rất tốt, hơn nữa Mộng Vân tỷ nuôi trẻ con cũng rất nghiêm ngặt... Mọi người nuôi con, ta chịu trách nhiệm chơi với nó... rất tốt!
M4 tưởng của Hạ Na thật sự kỳ lạ.
Nhưng Tô Dương phải thừa nhận, kỳ thật Hạ Na rất thông minh.
Nàng cũng không nói là không quan tâm, con thì đã có người khác nuôi rồi, chuyện phiền phức để người khác quan tâm, bản thân nàng thì phụ trách vấn đề chơi đùa.
- Chủ yếu là ta phát hiện Tần Tiểu Tiểu mang thai rất không dễ, vất vả lắm ta mới có thai, nên mới muốn giữ lại.
Hạ Na nhỏ giọng nói tiếp:
- Ta đã nghĩ xong rồi, chờ con trai ngươi hơi lớn một chút, thì để cho con trai ngươi chơi với nó, anh trai chơi với em gái nha!
Tô Dương nhẹ nhàng hít sâu một hơi, bản thân vừa mới mở miệng nói chuyện, ngay cả con trai cũng bị Hạ Na tính kế rồi.
Hắn hung hăng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Na.
- Nhẹ chút, nhẹ chút, ngươi còn như vậy ta sẽ kêu cứu đó!
Tô Dương thả Hạ Na ra, Hạ Na từ trên giường nhảy dựng lên, mở cửa bỏ chạy về phía phòng khách.
Trong phòng khách chỉ còn lại có Tô Dương, Liễu Mộng Vân, Tần Tiểu Tiểu, Giai Tử cùng với Hạ Na. Bảo mẫu đã mang con trai Tô Dương đi nghỉ ngơi.
Thoạt nhìn cứ như một cuộc họp gia đình nhỏ.
Tần Tiểu Tiểu nghi ngờ nói:
- Phu quân, sao vậy?
Tô Dương miễn cưỡng cười cười, lại có chút chột dạ nhìn về phía Liễu Mộng Vân. Liễu Mộng Vân không nhìn Tô Dương, mà là nhìn về phía Hạ Na.
Rất rõ ràng, Liễu Mộng Vân đã đoán được đại khái, lần này mọi người bị Tô Dương gọi hết lại, biểu tình hắn còn kỳ quái như thế, hơn phân nửa là vì Hạ Na.