Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 1727: Hạ Na Có Em Bé




Ứng Long nhìn Tiểu Phượng Hoàng đang nhảy lóc chóc giữa không trung, nhịn không được phải gật đầu. Thực lực của Tiểu Phượng Hoàng đúng là còn thảm hơn nó nhiều.

Năm đó Tiểu Phượng Hoàng chính là kẻ địch của nó, hiện tại nó cảm giác mình có thể nghiền chết một trăm con Tiểu Phượng Hoàng thế này. Tốt xấu gì thực lực của nó cũng không bị suy giảm!

Nghĩ nơi đây, trong lòng Ứng Long dễ chịu hơn một chút.

Ứng Long nhỏ giọng nói:

- Chờ nó khôi phục ý thức, biết ngươi dùng nó làm trò đùa thế này, nói không chừng nó sẽ nổi giận.

- Ha hai Tô Dương cười lớn, nói tiếp:

- Ta không sợ, ta còn ghi chép lại hành trình trưởng thành của nó, chờ nó không phục trí nhớ ta sẽ cắt nối biên tập các video từ nhỏ đến lớn của nó rồi cho nó xem. Ta thật giống như một người cha già nuôi nó lớn...

Nói đến đây, Tô Dương cũng bị chính mình làm cho cảm động mà cười ha ha.

Ứng Long quay đầu đi chỗ khác, nhìn Tịch Diệt Phượng Hoàng có chút ngu ngốc bên cạnh, nhịn không được âm thầm mặc niệm cho đối phương. Gặp phải một chủ nhân bất lương như thế, sợ rằng cuộc sống sau này của nó sẽ u ám không gì sánh được!

- Trong khoảng thời gian này ngươi khổ cực rồi, chúng ta về nhà!

Cho Ứng Long vào trong không gian ngự thú, lúc định thu hồi Tiểu Phượng Hoàng lại, Tiểu Phượng Hoàng đột nhiên hỏi:

- Chủ nhân, vì sao ngươi nói ta còn thảm hơn con Ứng Long kia?

Tô Dương trả lời:

- Là vì thực lực của ngươi thấp hơn nó nha!

Chuyện liên quan tới kiếp trước của Tiểu Phượng Hoàng, hắn không muốn nhiều lời, chờ thực lực nó tăng lên rồi nó sẽ tự hiểu.

Tiểu Phượng Hoàng biện giải cho mình:

- Ta mới sinh ra không lâu, ta đã rất nỗ lực!

- Đúng đúng đúng, ta biết ngươi đã rất nỗ lực, trở về thôi!

Thu hồi Tịch Diệt Phượng Hoàng, Tô Dương trong nháy mắt liền về đến nhà. Nằm ở trong nhà, hắn vô cùng thoải mái ung dung.

Hiện tại, ngọn núi lớn đè nặng lòng hắn đã không còn, đưa mắt nhìn khắp Trung Vực, hắn cũng thuộc diện cường giả đỉnh cấp.

Cho dù có đụng phải bất kì thế lực đỉnh cấp nào như Bát Bảo Trai, hắn cũng có lòng tin có thể đánh ngang tay với đối phương.

Con trai Tô Dương đã có thể nói chuyện, đã lâu không nhìn thấy Liễu Mộng Vân, nó ôm Liễu Mộng Vân không chịu buông tay, khiến trong lòng Tô Dương có chút chua xót.

Cảm giác mình bị cướp mất vợ!

Tô Dương trêu chọc nó một trận, tròng mắt đen nhánh của nó nhìn chằm chằm Tô Dương, sau đó nó bập bẹ kêu lên:

- Ba ba !

Tiếng “ba ba” này khiến Tô Dương vui vẻ không thôi.

Hắn ôm lấy con trai, nhẹ nhàng tung nó lên cao rồi đón lấy.

Dường như con trai hắn rất thích loại kích thích này, nhoẻn miệng cười khanh khách.

Tô Dương chợt suy nghĩ, hay là mang con trai ra ngoài bay một chút nhỉ? Để con trai mình trải nghiệm cảm giác rơi tự do từ độ cao một ngàn mét.... Nói không chừng nó sẽ càng vui vẻ hơn!

Nhưng thấy Liễu Mộng Vân cứ đứng bên cạnh nhìn, hắn liền quyết đoán từ bỏ suy nghĩ này. Hắn sẽ tìm thời gian một mình mang con trai ra ngoài, sau đó lại thử xem.

Cô vợ bé Tần Tiểu Tiểu về nhà, nhìn thấy đám người Tô Dương Liễu Mộng Vân trở về cũng cực kỳ vui sướng. Lúc ăn cơm, Tô Dương nghe Tần Tiểu Tiểu nhắc đến chuyện Thần Long.

- Hình như có rất nhiều Ngự Thú Sư của Vân quốc Liên Bang chúng ta đều từng nhìn thấy cái bóng của Thần Long, nói rằng đồ đằng của Vân quốc chúng ta thật sự tồn tại, đang bảo vệ chúng ta... Phu quân, nó có phải là con sủng thú kia của ngươi hay không?

- Chính là Ứng Long nha!

- Thực sự là quá lợi hại!

- Phu quân của ngươi đương nhiên lợi hại!

Đến buổi tối, ngay lúc Tô Dương đang tắm, hắn đột nhiên nghe thấy thanh âm của Thất Thải Mê Huyễn Điệp.

- Chủ nhân!

- A.. ! Chẳng lẽ ngươi ngươi đang rình xem ta!

- Ta chỉ thấy qua...

- Đúng rồi, có chuyện ta phải nói với ngươi, có thể ngươi cũng không để ý.

- Chuyện gì?

- Hạ Na có thai, ngày hôm nay ta mới chú ý thấy, ta cảm ứng được khí tức linh hồn chậm rãi hình thành.