Đàm Minh nhìn bóng lưng con gái, dường như hắn đã hiểu ra điều gì, hắn đã từng cảm nhận được cái cảm giác mà Đàm Chỉ Thanh đang nói.
- Chúng ta không mong có thể hoàn toàn trói buộc được Tô Dương, nhưng phải tăng mạnh liên hệ với hắn, bằng cách để hắn giữ cái danh phó Hội trưởng Bát Bảo Trai, giữ cái danh người phụ trách phân bộ Bát Bảo Trai ở Vân quốc Liên Bang. Chỉ cần hắn thường xuyên trở về Bát Bảo Trai, đến phân bộ Bát Bảo Trai ở Vân quốc Liên Bang dạo một chút, lộ mặt một chút thì đã rất tốt.
Đàm Minh cười cười:
- Đây chính là một biện pháp, ắt hẳn hắn hiểu rõ suy nghĩ của ngươi, nhưng hắn sẽ không phải đối lợi ích đôi bên này, xem như đôi bên cùng thắng.
- Ừm!
Hai người đều biết, Vân quốc Liên Bang ngoại trừ đám người Tô Dương, Liễu Mộng Vân, Giai Tử ra, thì thực lực tổng hợp còn lâu mới bằng những quốc gia chung quanh. Một khi nó trở thành phân bộ của Bát Bảo Trai, liền có được sự chống lưng của Bát Bảo Trai.
Vân quốc Liên Bang nằm trong phạm vi thế lực của Bát Bảo Trai, có Bát Bảo Trai chống lưng, như vậy đã đủ vững chân. Dù đám Thần cấp Ngự Thú Sư Tô Dương có ở nhà hay không, Bát Bảo Trai đều sẽ hết sức ủng hộ Vân quốc Liên Bang...
Người có giá trị, đi đến đâu cũng đều được ưu đãi.
Thời điểm Tô Dương mang Hạ Na rời khỏi Bát Bảo thành, đã hiểu được tình hình tiến triển không thể đoán trước được nữa. Đổi một thân phận khác lẫn vào Bát Bảo Trai, hiển nhiên rất kích thích, nhưng có đôi khi hắn sẽ sầu lo, cảm giác giống như đang lén lút.
Hạ Na nhỏ giọng hỏi:
- Cứ như vậy mà kết thúc sao?
- Ngươi còn muốn như thế nào nữa?
Tô Dương hỏi ngược lại.
- Đánh nhau một trận với Đàm Chỉ Thanh hoặc Đàm Minh ư?
- Cảm giác quá thuận lợi!
Nghe Hạ Na nói thế, Tô Dương không nhịn cười được.
Hắn lời lẽ thấm thía nói với Hạ Na rằng:
- Tiểu đồ đệ của ta ơi, chỉ cần thực lực ngươi đủ mạnh, hoặc là có một núi dựa vững chắc, thì con đường đời của ngươi sẽ rất bằng phẳng.
Nhân sinh chính là đơn giản mà tàn khốc như thế.
Mang theo Hạ Na truyền tống, Tô Dương đi đón Liễu Mộng Vân và Giai Tử đang đợi ở giữa đường. Đây là phương án tốt nhất, nếu Liễu Mộng Vân và Giai Tử tự mình đi đường, vậy thì quá lãng phí thời gian.
Tô Dương nói chuyện Kính Ma Nhãn Châu và Đàm Chỉ Thanh cho Liễu Mộng Vân biết, Liễu Mộng Vân cùng Giai Tử hoàn toàn yên tâm. Nói thật, Tô Dương “ẩn nấp” ở Bát Bảo Trai, các nàng vẫn có chút bận tâm, dù nói thế nào thì Bát Bảo Trai cũng được xem là thế lực đỉnh cấp ở Trung Vực.
Trở lại Vân quốc Liên Bang, Tô Dương nhìn thấy Từ nguyên soái.
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Từ nguyên soái cũng cực kỳ vui vẻ.
Có Tô Dương, Liễu Mộng Vân, Giai Tử, Hạ Na tọa trấn, còn có thêm núi dựa lớn như Bát Bảo Trai, áp lực của người lãnh đạo như hắn được giảm bớt rất nhiều.
Điều quan trọng nhất là, đám người Tô Dương Liễu Mộng Vân không chỉ tăng mạnh về thực lực, mà bọn họ còn hỗ trợ Bát Bảo Trai đánh trọng thương Thần Long Thương Hội, xem ra nguy hiểm phát sinh do Tô Dương cướp đi Tịch Diệt Phượng Hoàng đã được giải trừ hoàn toàn.
Từ nguyên soái tin tưởng, Tô Dương với thực lực đạt tới Thần cấp thượng phẩm không cần phải sợ bất kì Thần cấp thượng phẩm Ngự Thú Sư nào nữa!
Rời khỏi tổng quân bộ, Tô Dương thuấn di đến bầu trời, tìm được Ứng Long.
Ứng Long bay lượn trên không trung Kinh Thành, không có mệnh lệnh của Tô Dương, nó cũng không tiện tiến vào Kinh Thành.
Nhìn thấy Ứng Long, trong lòng Tô Dương liền vui vẻ.
: Ứng Long, hiện tại tốt lắm, sau này ta có thể mang theo ngươi đi chiến đấu!
- Thực lực của ta bây giờ có chút tụt hậu!
Ứng Long nhìn thấy khí thế Thần cấp thượng phẩm Ngự Thú Sư của Tô Dương, trong lòng liền chua xót. Con mẹ nó bây giờ mới được bao lâu chứ, chủ nhân của mình lại tăng thực lực nữa rồi!
- Không sao đâu, để ta tăng cường cho ngươi một chút, sau này khi đánh nhau lại thường xuyên mang theo ngươi, thực lực của ngươi sẽ có thể đuổi kịp mọi người.
Tô Dương cười triệu hồi ra Tịch Diệt Phượng Hoàng:
- Ngươi xem Tiểu Phượng Hoàng, không phải nó còn thảm hơn cả ngươi à?