Không bao lâu sau, Vân Thục Doanh xuất hiện trước mắt Đàm Chỉ Thanh.
Đàm Chỉ Thanh hỏi:
- Vân trưởng lão, ngươi có suy đoán gì về thân phận của Trần Phong trưởng lão không?
Nàng vừa hỏi như thế, Vân Thục Doanh liền khó xử.
Thật ra nàng đã biết từ lâu, chẳng qua nàng có chút khó xử, nàng không muốn bán đứng Tô Dương. Dẫu sao, ấn tượng của nàng về Tô Dương vẫn rất tốt, nàng lại còn hơi cảm thấy có lỗi với hắn, nên vẫn luôn giấu kín chuyện này.
Dường như đã nhìn ra cái gì, Đàm Minh nói:
- Vân trưởng lão, ta biết mối quan hệ giữa ngươi và Trần Phong trưởng lão không tệ, nhưng chúng ta cũng không có ác ý với Trần Phong trưởng lão, ta cũng không mong ngươi sẽ nói dối trước mặt ta, không ai dám nói dối trước mặt lão phu cả.
Đàm Minh mang đến cho Vân Thục Doanh áp lực cực lớn.
Nghĩ đến việc Tô Dương chủ động để lộ sủng thú Thực vật hệ đỏ như máu kia, Vân Thục Doanh cũng mất đi ý tưởng nói dối trước mặt hai người này:
- Trước đây ta có phỏng đoán, nhưng trên chiến trường vừa rồi ta mới xác định đại khái được.
- Ai?
- Vân quốc Liên Bang.. Tô Dương!
- Trời!
Đàm Chỉ Thanh hít một hơi thật sâu, nàng thật không ngờ.
- Trách không được! Trách không được thoạt nhìn hắn có chút giao tình với Liễu Mộng Vân và Giai Tử.
Đàm Minh hỏi:
- Vân trưởng lão, ngươi chắc chắn chứ?
Vân Thục Doanh cười khó xử, nói:
- Chính là hắn!
Đàm Chỉ Thanh nói với phụ thân mình:
- Đàm trưởng lão, có thể Trần Phong trưởng lão vẫn chưa đi, ngươi đi xem xem có thể ngăn bọn họ lại hay không!
- Muốn ngả bài?
- Ngả bài! Không cần phải giấu giếm!
Đàm Minh ra khỏi tổng bộ, trực tiếp bay lên bầu trời. Hắn liếc mắt nhìn, đúng lúc thấy Tô Dương đang đóng cửa biệt thự.
Bên tai Tô Dương vang lên thanh âm của Đàm Minh: "Trần Phong phó hội trưởng, xin hãy dừng chân, trở về tổng bộ một chuyến, Đàm Hội trưởng có việc gấp tìm ngươi.
"ôm"
Tô Dương trả lời lại một tiếng, sau đó mang theo Hạ Na chạy về tổng bộ.
- Sư phụ, có chuyện gì sao?
- E rằng không phải chuyện tốt!
Tô Dương khó chịu nói.
Đàm Minh trở lại bên cạnh Đàm Chỉ Thanh, nói:
- Trần phó Hội trưởng lập tức tới ngay!
- Ừm!
Vân Thục Doanh rụt cổ một cái, cảm giác sau lưng lạnh buốt. Nói thật, lúc này nàng không muốn đối mặt với Tô Dương.
- Nói xem, không phải Vân quốc Liên Bang mới vừa tiến vào Ngự Thú Sư đại thế giới ư? Sao bọn họ lại mạnh như vậy?
Đàm Chỉ Thanh hiếu kỳ hỏi tiếp:
- Liễu Mộng Vân, Giai Tử, lại cộng thêm một Tô Dương có thực lực Thần cấp thượng phẩm, nếu như Hạ Na cũng là người của Vân quốc Liên Bang, vậy thì Vân quốc Liên Bang sở hữu một vị Thần cấp thượng phẩm cường giả, ba vị Thần cấp trung phẩm cường giả... Chỉ thực lực cao cấp thôi đã vượt xa những cường quốc lâu đời ở Trung Vực như Vu Vân quốc, Hắc Tinh quốc!
Vân Thục Doanh lắc đầu đáp:
- Ta cũng không biết!
Nàng cũng rất tò mò vấn đề này. Có quỷ mới biết vì sao Vân quốc Liên Bang lại trâu bò đến vậy, rõ ràng chỉ là một quốc gia nhỏ với mấy triệu dân cư mà thôi, thế nhưng chiến lực cao cấp lại cường đại đến đáng sợi
- Đúng rồi, Tô Dương này bao nhiêu tuổi?
- Chưa đến 30...
- Ngươi chắc chắn chứ?
- Chắc chắn!
Chuyện về Tô Dương chính là truyền kỳ ở Vân quốc Liên Bang, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết.
Hai cha con Đàm gia hai mặt nhìn nhau.
Hơn nữa ngày sau, Đàm Chỉ Thanh mới thấp giọng nói:
- Tiền vô cổ nhân!
- Đám người Liễu Mộng Vân cũng còn rất trẻ, đều chưa đến 30!
Vân Thục Doanh lại bổ sung.