Tình cảm giữa Tô Dương và Liễu Mộng Vân đã sớm trở thành đề tài trà dư tửu hậu ở Vân quốc Liên Bang. Hai người từ lúc tương sát đến khi yêu nhau, câu chuyện tình cảm vừa ly kỳ vừa khúc chiết ấy được người ta bàn tán say xưa.
- Giai Tử và Hạ Na kia thì sao?
- Bầy quái vật... Ẩn giấu thật là sâu!
Đàm Chỉ Thanh nhịn không được nhổ nước bọt nói. Đàm Minh cũng hăng hái gật đầu, đúng là ẩn giấu quá kỹ!
Chờ đến khi Tô Dương mang theo Hạ Na xuất hiện, ba người đồng loạt nhìn vào hai người.
Tô Dương vừa thấy biểu tình chột dạ kia của Vân Thục Doanh, liền đoán được đại khái tình huống. Chẳng qua hắn không hề để ý, hắn đã chuẩn bị cho việc sẽ bị vạch trần từ lâu.
Đã biết thì thế nào?
Bát Bảo Trai còn phải dựa vào hắn để giữ thể diện nha!
Cho dù Bát Bảo Trai tìm hiểu nguồn gốc, biết được Tô Dương chính là mồi lửa khiến mâu thuẫn giữa Bát Bảo Trai và Thần Long Thương Hội trở nên gay gắt, biết được Tịch Diệt Phượng Hoàng đang ở trong tay Tô Dương, thì thế nào?
Hiện tại Tô Dương đang sở hữu thực lực không cần phải sợ ai!
Còn chuyện chặn giết trưởng lão Bát Bảo Trai, cướp đoạt Thời Quang Chi Long, thì Tô Dương định sẽ giấu giếm thêm một thời gian.
Bí mật phải từ từ mở ra mới thú vị nha!
Đàm Chỉ Thanh thử thăm dò nhỏ giọng gọi:
- Tô Dương?
Hạ Na nghe được xưng hô này, liền ngây ngẩn cả người.
Tô Dương cười thoải mái, lộ ra hai hàng răng rắng:
- Đàm Hội trưởng, hiện tại nên gọi ta là Trần hội phó!
Đàm Chỉ Thanh mở to mắt, sau đó cười nói:
- Được, Trần hội phó của chúng ta.
Nói chuyện với người thông minh chính là thoải mái như vậy!
“Trần hội phó của chúng ta”, kiểu xưng hô này đã biểu thị thái độ của Đàm Chỉ Thanh. Chỉ cần Tô Dương tình nguyện, Bát Bảo Trai vẫn sẽ thừa nhận vị phó hội trưởng là hắn.
Nếu như hắn muốn tiếp tục giấu diếm thân phận, Đàm Chỉ Thanh cũng tình nguyện phối hợp.
Đàm Chỉ Thanh cười hỏi:
- Trần hội phó, có thể nói một chút vì sao ngươi lại muốn giấu diếm thân phận không?
- Đương nhiên là bởi vì con Tịch Diệt Phượng Hoàng kia nha!
Tô Dương nhún vai, nói tiếp:
- Lúc đó bị người của Bát Bảo Trai truy sát, trong lúc vô tình đã gặp được Tịch Diệt Phượng Hoàng ở Phượng Hoàng lĩnh, khi ấy ta không nhịn được tham dục, mới ký kết khế ước với nó.
Đàm Chỉ Thanh gật đầu, biểu thị mình có thể hiểu được.
Sủng thú có tiềm lực Thần cấp, chỉ cần là Ngự Thú Sư, chỉ cần có cơ hội, nhất định sẽ ký kết khế ước với nó. Nếu nàng đứng ở góc độ của Tô Dương, nàng cũng sẽ làm như vậy.
Tô Dương tiếp tục nói ra:
- Sau khi ký kết với Tịch Diệt Phượng Hoàng, ta liền lo lắng Thần Long Thương Hội sẽ tìm ta gây phiền phức, chờ đến khi vết thương của ta được chữa khỏi, ta lại nghe nói các ngươi đang đánh nhau với Thần Long Thương Hội, nên liền muốn gia nhập các ngươi.
Đương nhiên, mấy lời này của Tô Dương có thật có giả. Tuy nhiên vấn đề không lớn, hắn có mang theo Thất Thải Mê Huyễn Điệp, không sợ Đàm Minh phát hiện hắn nói dối.
- Trần hội phó, chúng ta xảy ra xung đột quy mô lớn với Thần Long Thương Hội chính là vì con Tịch Diệt Phượng Hoàng kia!
Tô Dương hỏi ngược lại:
- Điều này có thể trách ta sao? Ta chỉ phạm vào cái sai mà bất kì Ngự Thú Sư nào đều sẽ phạm phải!
Đàm Chỉ Thanh và Đàm Minh hết chỗ nói nổi rồi. Bọn họ cũng không ngờ Tô Dương lại lý lẽ thản nhiên như thết
- Với lại ta cũng đâu ngờ sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn đến vậy.
Cho dù ta không ký kết khế ước với Tịch Diệt Phượng Hoàng, chẳng phải sớm hay muộn các ngươi đều sẽ sống mái với Thần Long Thương Hội sao?
Ta cảm thấy, đứng ở góc độ cá nhâm của ta, ta đã tận lực đền bù rồi, các ngươi không thể đòi hỏi ta nhiều quá.
Đàm Chỉ Thanh hít vào thật sâu, gật đầu một cái.
Dường như sự thật đúng như những gì Tô Dương đã nói, Tô Dương có thể gia nhập Bát Bảo Trai, giúp đỡ bọn họ đối phó với Thần Long Thương Hội là đã rất có lương tâm rồi.
Đàm Minh cũng im lặng. Nhớ tới cái chết của Quách Thiên Hựu, Đàm Minh có chút oán hận Tô Dương, nhưng dù không có Tô Dương, Quách Thiên Hựu cũng không gắng gượng được bao lâu.