Cho nên, thắm sâu trong Giai Tử vẫn là một người phụ nữ truyền thống.
Có đôi khi, nàng cũng nhịn không được mà muốn tìm một người đàn ông để kết hôn sinh con. Có lẽ là do thiên tính của phái nữ, hoặc là thiên tính của con người Đảo quốc, đương nhiên nàng muốn tìm một người ưu tú lợi hại.
Nhưng sống bên cạnh Tô Dương càng lâu, nàng nhìn thấy bất kì người đàn ông nào, đều sẽ so sánh hắn với Tô Dương một phen.
Sau đó nàng bi ai phát hiện, tất cả đàn ông mà nàng từng nhìn thấy, bao gồm trong Ngự Thú Sư đại thế giới, kể cả các Ngự Thú Sư thiên tài, thì không một ai xứng xách giày cho Tô Dương!
Giai Tử bi ai phát hiện, nếu nàng còn tiếp tục như vậy, rất có thể nàng sẽ phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại. Nhưng bảo nàng thân mật với Tô Dương hơn một chút, nàng lại hơi khó chịu.
Dù sao, quốc gia của nàng là bị chính Tô Dương phá hủy hoàn toàn! Nếu bảo nàng không có chút chướng ngại tâm lý nào, đó là không có khả năng. Huống chỉ tính cách nàng còn tương đối ưu việt, nàng không muốn cúi đầu trước Tô Dương, đây xem như là chút tôn nghiêm còn sót lại của nàng.
Chờ đến khi Liễu Mộng Vân trút giận xong, trong lòng thoải mái, nàng mới thả Hạ Na ra.
Hạ Na đứng lên, ngã xuống, tê liệt trên ghế ngồi, cầm khăn giấy lên lau nước mắt. Trên mặt nàng không có bất kì biểu tình gì, nhưng trong lòng lại ghi hận Liễu Mộng Vân, nàng hạ quyết tâm, sau này nhất định phải tìm cơ hội trả thù lại!
Ngày thứ hai, Liễu Mộng Vân dẫn Giai Tử đến từ biệt Đàm Chỉ Thanh, Đàm Chỉ Thanh giữ lại nói chuyện một chút, nàng cũng đồng ý.
Lúc gần đi, Đàm Chỉ Thanh hi vọng Liễu Mộng Vân có thể gia nhập Bát Bảo Trai, nếu nàng gia nhập Bát Bảo Trai, nàng hoàn toàn có thể tiếp tục ở lại Vân quốc Liên Bang, chỉ cần phụ trách theo dõi bọn phản nghịch và xử lý sự vụ quốc gia là được rồi.
Liễu Mộng Vân không đồng ý cũng không cự tuyệt, chỉ nói là muốn trở về suy nghĩ thật kĩ một chút.
Sau khi Liễu Mộng Vân và Giai Tử rời đi, Tô Dương không lập tức rời đi, nếu đã diễn, thì nên tiếp tục diễn thêm một chút.
Vào ban đêm, Hạ Na mồ hôi đầm đìa nằm xụi lơ bên người Tô Dương, sau đó giống như đột nhiên phát bệnh, hỏi:
- Sư phụ, nói cho ta biết rốt cuộc là ta tốt hay Mộng Vân tỷ tốt!
Tô Dương không trả lời vấn đề của nàng, mà nghiêng người thấp giọng nói:
- Thoạt nhìn ngươi vẫn còn sức lực để nói chuyện, Hạ Na lập tức ý thức được không đúng, muốn chạy trốn, lại bị Tô Dương bắt lại.
Nàng sao có thể trốn khỏi lòng bàn tay Tô Dương chứ?
Ngày thứ hai sau khi đám người Liễu Mộng Vân rời đi, Tô Dương tìm Đàm Chỉ Thanh, nói muốn ra ngoài dạo chơi.
- Chờ Dao Quang nghỉ ngơi khỏe lại, nhớ phải trở về.
Đương nhiên Đàm Chỉ Thanh không thể không cho Tô Dương đi, rất nhiều trưởng lão thỉnh thoảng sẽ muốn ra ngoài dạo chơi.
Sau khi chiến tranh giữa Thần Long Thương Hội và Bát Bảo Trai kết thúc, hai bên giảng hòa, thì điều mà Đàm Chỉ Thanh sợ nhất vẫn là Tô Dương sẽ rời đi, bởi vì nguyên nhân Tô Dương gia nhập vào Bát Bảo Trai trước đây chính là vì có cừu oán với Thần Long Thương Hội.
Hiện tại, thực lực Tô Dương đã đạt đến Thần cấp thượng phẩm, ân oán giữa hắn và Thần Long Thương Hội đã không quá cần đến thế lực Bát Bảo Trai. Dẫu sao, kể từ khi trở thành Thần cấp thượng phẩm Ngự Thú Sư, thực lực Tô Dương trở nên mạnh đến đáng sợ! Hoàn toàn không giống như một Ngự Thú Sư mới vừa đạt đến Thần cấp thượng phẩm bình thường, mà còn khủng bố hơn cả một Thần cấp thượng phẩm cường giả lâu năm!
Thảm trạng của Long Ma trưởng lão vẫn còn như rõ mồn một trước mắt nàng...
Ngay cả nàng cũng không dám nói mình là đối thủ của Tô Dương.
Bí mật trên người Tô Dương thật sự quá nhiều.
- Được, ta nhớ rồi.
Tô Dương gật đầu đồng ý.
Hắn đã nói Dao Quang cần nghỉ ngơi một tháng. Lúc này, hắn cảm giác mình thật sáng suốt.
- Đúng rồi, cái này cho ngươi!
Tô Dương vừa định đi, Đàm Chỉ Thanh liền gọi hắn lại, nàng đưa cho hắn một quả cầu thuỷ tinh lớn cỡ hạt châu. Tô Dương xem xét một chút, hình như là một con mắt.
- Đây là cái gì?
- Kính Ma Nhãn Châu.