Thật ra hắn cũng muốn về thăm con trai, mẹ và em gái mình.
Hắn ra ngoài đã lâu, nên trở về thăm biến hóa một chút.
Liễu Mộng Vân tức giận nói:
- Ta còn tưởng rằng ngươi ở bên ngoài vui đến quên cả trời đất chứ!
- Ngươi là đang nói ta sao?
- Không phải nói ngươi thì là ai?
Liễu Mộng Vân hỏi ngược lại. Tô Dương không tiện nói tiếp.
- Có vài người vừa chạy ra khỏi cửa, liền ngay cả quay về nhìn vợ con một cái cũng không...
- Không phải do ta bận rộn quá sao?
Liễu Mộng Vân mím môi, không nói tiếp.
Tô Dương ngồi xuống bên cạnh Liễu Mộng Vân, đưa tay ôm nàng vào trong lòng. Liễu Mộng Vân xấu hổ nói:
- Ai nha! Ngươi làm cái gì?
- Ôm ngươi một cái nha!
Tô Dương cười nói:
- Đã là vợ chồng lâu năm rồi, còn xấu hổ gì chứ?
- Nhiều người như vậy, ngươi đứng đắn một chút!
- Cũng đâu phải người ngoài!
Tô Dương nhìn thấy Liễu Mộng Vân xấu hỗ, liền nhịn không được muốn ăn hiếp nàng. Thiếu nữ lúc khóc là khiến người ta yêu thương nhất, còn Tô Dương thích nhất là khi Liễu Mộng Vân thẹn thùng.
Ai bảo Liễu Mộng Vân cứ luôn chững chạc đàng hoàng, về mặt lạnh lùng chứ?
- Buông!
- Không buông!
Tô Dương nói nhỏ bên tai nàng:
- Ta còn muốn...
- AI Liễu Mộng Vân càng xấu hổ!
- Để ta!
Thấy Tô Dương khống chế được Liễu Mộng Vân, Hạ Na cũng muốn xen vào. Dù sao hiếm có cơ hội ăn hiếp Liễu Mộng Vân, nhất định phải quý trọng!
Ngay lúc Liễu Mộng Vân sắp tức giận đến nơi, Tô Dương liền buông lỏng nàng ra. Nàng nhảy dựng lên, đuổi kịp Hạ Na định chạy trốn.
- Ngươi chỉ biết ăn hiếp ta!
Liễu Mộng Vân trừng mắt với Tô Dương, sau đó lại nhìn chằm chằm Hạ Na trong tay.
- Hạ Na, mấy ngày này ngươi theo Tô Dương, lá gan càng ngày càng lớn nha!
Hạ Na bị Liễu Mộng Vân đè lại, chỉ biết ôm đầu nói:
- Mộng Vân tỷ, ta chỉ giỡn thôi!
- Vậy thì ngươi cũng phải cho ta giỡn lại một chút!
- Tô tướng quân, mau cứu ta!
Tô Dương ở ngay bên cạnh cười ha hả xem náo nhiệt. Nếu cứu Hạ Na, sao còn được đứng đây nhàn nhã xem náo nhiệt chứ?
Trong biệt thự, ba người vui đùa âm .
1Chỉ có Giai Tử đứng ở một bên nhìn Liễu Mộng Vân đối phó Hạ Na, khóe miệng mỉm cười.
Nhưng nàng luôn cảm thấy, mình và ba người kia có chút không hòa hợp với nhau.
Cộng thêm cả Tần Tiểu Tiểu thì Tô Dương đang nuôi dưỡng bốn người các nàng. Liễu Mộng Vân là vợ cả Tô Dương, Tần Tiểu Tiểu là vợ bé Tô Dương, Hạ Na là tiểu tình nhân Tô Dương, còn nàng thì sao?
Hình như nàng chỉ có thể được xem là thuộc hạ của Tô Dương, vị trí này có chút xấu hổ.
Nàng không tin, với sự khôn khéo của Liễu Mộng Vân lại không nhận ra mối quan hệ giữa Tô Dương và Hạ Na, nhưng nàng ấy lại không hề vạch trần, mà là để mặc Tô Dương và Hạ Na làm càn.
Giai Tử có chút không hiểu nổi suy nghĩ của Liễu Mộng Vân.
Có đôi khi, Giai Tử cũng ước được như Hạ Na, dám yêu dám hận, mà nàng thì sao?
Mỗi khi ở bên cạnh Liễu Mộng Vân và Hạ Na, Giai Tử luôn cảm giác mình là một người ngoài.
Có đôi khi nàng cũng cân nhắc về hôn sự của chính mình. Lúc còn ở Đảo quốc, mới đầu mấy vị tướng quân cũng bảo nàng lựa chọn một vị hôn phu trong nước. Khi ấy nàng tâm cao khí ngạo, không quá để ý đến đám thiên tài tuổi trẻ Đảo quốc kia. Mà bây giờ, Giai Tử đã có phần “lớn tuổi”, thì ánh mắt nàng lại càng trở nên xoi mói.
Trong Ngự Thú Sư đại thế giới, không phải tất cả nữ Ngự Thú Sư đều kết hôn sinh con, nhất là những phụ nữ có thực lực cường hãn, các nàng đều thích sống một mình, muốn chơi kiểu gì thì chơi kiểu đó, nuôi một đống trai tơ!
Nhưng Giai Tử không giống vậy. Nàng mang huyết thống hoàng thất Đảo quốc, nàng tiếp nhận nền giáo dục truyền thống của Đảo quốc, càng coi trọng huyết thống gia tộc, càng tự nhận huyết thống gia tộc là ưu tú, lại càng truyền thống!