Tên gọi: Địa Ngục Huyết Đằng Hoa Kỹ năng:
Tấn Mãnh Sinh trường bào Tử Ký Sinh Roi Mây Huyết Mạch Thao Túng Cắm Rễ Biến Ảo Mất Cảm Giác Nọc Độc Phi Diệp Đao Phi Ám Sát Liễm Tức Thuật Cấm Không Lĩnh Vực Trọng Lực Điệp Gia Phù Không Thuật...
Nhớ tới năm đó lúc Địa Ngục Huyết Đằng Hoa xuất hiện ở Đại Hưng Thành, tiềm lực thiên phú của nó chỉ có Bạch Kim cấp, vậy mà bây giờ nó đã gần lấy lại được thực lực đỉnh cấp năm xưa.
Tô Dương tin chắc rằng, có sự bồi dưỡng của hắn, Địa Ngục Huyết Đằng Hoa có thể mạnh hơn bản thân nó trước kia!
Còn thừa hai tấm thẻ phục chế thiên phú và mười điểm thiên phú, Tô Dương tính toán đợi Ứng Long trở về lại dùng. Lại nói tiếp, trước đây khi bắt cóc Ứng Long, Tô Dương từng hứa với nó hai việc, một là giúp nó đề thăng tiềm lực trưởng thành, giúp nó tăng thực lực lên, hai là bảo vệ địa giới của Thủy Lam Tinh năm đó, bảo vệ nền văn minh trên Thủy Lam Tinh tiếp tục phát triển kéo dài.
Tô Dương cho rằng, mình đã hoàn thành điều thứ hai.
Địa giới Thủy Lam Tinh năm đó vẫn còn, văn minh Vân quốc vẫn sẽ tiếp tục sinh sôi nảy nở, phát triển trên mảnh đất xưa kia.
Còn về điều thứ nhất, Tô Dương chưa làm được.
lần này để Ứng Long ở lại Vân quốc Liên Bang, hắn từng hứa khi nào trở về sẽ thưởng cho nó. Bây giờ hắn còn lại hai tấm thẻ phục chế thiên phú và mười điểm thiên phú, hắn định giúp đỡ Ứng Long đề thăng một chút, dẫu sao tiềm lực hiện tại của Ứng Long chỉ có Thần cấp trung phẩm, quả thực nên bồi dưỡng cho thật tốt.
Còn các sủng thú còn lại, Tịch Diệt Phượng Hoàng thì tạm thời không cần Tô Dương lo lắng. Thời Quang Chi Long, Tam Đầu Ma Sa, Nhân Diện Tri Chu, Kim Lân Mỹ Nhân Ngư... thực lực của chúng đã gần chạm đến tiềm lực.
Hiện tại, Tô Dương cũng bắt đầu cảm giác được áp lực. Nói như thế nào nhỉ?
Cái chức "Ngự Chủ" này của hắn thật đúng là không dễ làm.
Trong khoảng thời gian kế tiếp, Bát Bảo Trai vô cùng bận rộn với việc điều động nhân sự và các khoản trợ cấp. Đương nhiên, mấy việc này không cần Tô Dương nhúng tay, chức phó Hội trưởng của hắn chỉ là trên danh nghĩa.
Đàm Chỉ Thanh và Đàm Minh bận rộn cả ngày, chân không chạm đất, Tô Dương cũng không tiện lắc lư trước mặt bọn họ, sợ sẽ khiến bọn họ bất mãn trong lòng.
Chiến tranh giữa Bát Bảo Trai và Thần Long Thương Hội đã qua đi, kết quả của nó đã khiến cả Trung Vực chấn động, rất nhiều thế lực đều không ngờ Bát Bảo Trai lại có thể chính diện đẩy lùi Thần Long Thương Hội.
Trong lúc nhất thời, danh tiếng của Bát Bảo Trai ở Trung Vực được tăng lên rất nhiều. Chiến tranh kết thúc chưa được mấy ngày, đã có nhiều thế lực bắt đầu tìm đến Bát Bảo Trai.
Thế lực “đưa than ngày tuyết” thì ít, mà hạng mặt dày “thêu hoa trên gấm' lại rất nhiều, vô số thương đội ở xa tiến vào Bát Bảo Trai, tiến hành mậu dịch.
Liễu Mộng Vần cùng Giai Tử được Hạ Na và Vân Thục Doanh mang đi du ngoạn khắp nơi ở Bát Bảo Trai, Vu Vân quốc. Tô Dương cũng không thể “đuổi” hai nàng về, vất vả lắm hai nàng mới ra ngoài một chuyến, có chơi bời một chút cũng chẳng sao.
Huống chỉ mọi người mới vừa trải qua một trận đại chiến, nên nghỉ ngơi dưỡng sức.
Thỉnh thoảng Tô Dương sẽ ra ngoài với các nàng, nhưng hắn thường xuyên mới đi được nửa đường đã chạy về nằm bẹp dí, hắn bẩm sinh không thích đi dạo phố, cảm giác nó còn cực khổ hơn cả đánh trận lớn.
Nằm trên đùi Tiểu Điệp, uống nước trái cây Mặc Y đưa cho, ngay cả Huyết Ly luôn lạnh lùng cô độc, khi chạm vào ánh mắt Tô Dương vẻ mặt nàng cũng sẽ hiện lên ý cười.
Tô Dương cảm thấy thời gian này mình sống khá tốt.
Năm ngày sau, Liễu Mộng Vân là người đầu tiên phải rời đi.
Hạ Na giữ lại, nói:
- Mộng Vân tỷ, vất vả lắm mới ra ngoài một chuyến, sao không ở lại chơi mười ngày nửa tháng?
Việc giữ nàng lại rốt cuộc có phải là thành tâm hay không, cái này thì không biết.
Liễu Mộng Vân nhìn thoáng qua Tô Dương:
- Ta muốn về xem con.
- Ta cũng muốn về xem.