Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 1713: Đàm Thù Lao




Vấn đề này, Tô Dương khó mà trả lời.

Quách Thiên Hựu cười híp mắt hỏi:

- Vậy ngươi có hứng thú đảm nhiệm chức vụ phó Hội trưởng Bát Bảo Trai hay không?

Tô Dương hỏi:

- Muốn ta nói thật không?

- Đương nhiên muốn nghe ngươi nói thật.

- Được rồi, vậy thì ta không có bao nhiêu hứng thú với chức vị phó Hội trưởng.

- Ố...

Nụ cười của Quách Thiên Hựu cứng đờ, sắc mặt Đàm Minh cũng hết sức khó coi.

Nhưng thần thái của Đàm Chỉ Thanh lại tự nhiên, dường như nàng đã sớm đoán được Tô Dương sẽ nói như vậy. Tình cảm của nàng dành cho Bát Bảo Trai không giống như Đàm Minh hay Quách Thiên Hựu, hai người đó đã dồn tâm huyết nửa đời người cho Bát Bảo Trai, mà Đàm Chỉ Thanh nàng chỉ có thể xem như là kẻ kế thừa.

Nàng mới vừa tiếp nhận Bát Bảo Trai không lâu, bảo nàng có tình cảm sâu đậm với Bát Bảo Trai là không có khả năng.

- Các ngươi đừng bày ra biểu tình đó chứ! Tô Dương nhún vai, nói tiếp:

- Không phải các ngươi bảo ta nói thật sao? Làm phó Hội trưởng thì có gì tốt chứ? Bận rộn muốn chết, lại không thể kiếm tiền bỏ túi riêng nữa, có gì thú vị đâu?

Đàm Chỉ Thanh nhịn không được nở nụ cười, Đàm Minh và Quách Thiên Hựu đều nhìn về phía nàng.

- Thấy chưa!

Đàm Chỉ Thanh nói với Đàm Minh:

- Chút cơ nghiệp ấy của ngươi kỳ thực cũng chẳng có gì ghê gớm, đừng tưởng rằng ngươi để cho ta lên làm Hội trưởng Bát Bảo Trai thì ta sẽ cảm kích ngươi, thật ra ta không hề có hứng thú gì với Bát Bảo Trai.

Đàm Minh thoáng lúng túng cúi đầu, không biết nên trả lời như thế nào.

Rõ ràng là Đàm Chỉ Thanh đứng về phía Tô Dương.

- Được rồi, Trần trưởng lão, chúng ta không vòng vo nữa.

Đàm Chỉ Thanh ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói:

- Chúng ta đều hy vọng ngươi đảm nhiệm chức vị phó Hội trưởng Bát Bảo Trai.

Tô Dương hỏi

- Có thể nói một chút tại sao không?

Đàm Chỉ Thanh trả lời:

- Cao thủ hàng đầu của Bát Bảo Trai chúng ta sắp không đủ rồi.

Tô Dương yên lặng quay đầu, nhìn về phía Quách Thiên Hựu.

- Không sai, chính là ta!

Quách Thiên Hựu gật đầu:

- Có thể ta sắp phải đi rồi.

- Nghiêm trọng như vậy?

Tô Dương không nhìn thấy chút không nỡ hay không cam lòng nào trên gương mặt hắn, đối mặt với cái chết, Quách Thiên Hựu bình tĩnh vượt quá sức tưởng tượng, giống như đang nói đến cái chết của một ai khác.

- Không ai chạy thoát nổi kiếp nạn tuổi thọ.

Quách Thiên Hựu cười cười.

- Trước khi chết, có thể chứng kiến Bát Bảo Trai thắng lợi, ta chết cũng không tiếc.

Đàm Minh thấp giọng nói:

- Vốn dĩ Đại trưởng lão không còn bao nhiêu thời gian, lần đại chiến này lại bị trọng thương, thân thể hoàn toàn không hồi phục nổi.

Trong giọng nói Đàm Minh mang theo đau thương không sao che giấu được, đây mới là tâm tình mà một người bình thường nên có.

- Cho nên các ngươi muốn ta có thể bổ sung vào?

Quách Thiên Hựu nói:

- Hiện tại toàn bộ Bát Bảo Trai chỉ có ngươi là thích hợp nhất.

Tô Dương trực tiếp nói ra:

- Ta không có hứng thú gì với quyền lực hết!

Đàm Chỉ Thanh lên tiếng:

- Có danh không thôi cũng được, ngươi không cần làm việc.

Tô Dương hơi động tâm:

- Có thù lao chứ?

- CóI Đàm Chỉ Thanh gật đầu,

- Ngươi chỉ cần đảm nhiệm chức vụ trên danh nghĩa.

- Ta phải suy nghĩ thật kỹ.

- Cộng thêm một quả trứng Thần cấp thượng phẩm hung thú!

Thù lao này thì Tô Dương không quá cần, nhưng giao cho nó Liễu Mộng Vân, Hạ Na hay Giai Tử thì cũng không tệ lắm.

Các nàng còn trẻ, cho dù không có quyển trục cưỡng chế khế ước bồi dưỡng sủng thú, thì các nàng vẫn đủ thực lực chậm rãi bồi dưỡng một con Thần cấp thượng phẩm sủng thú.

- Đầu tiên phải nói trước, ta sẽ không quản chuyện trong Bát Bảo Trai, có thể sau này sẽ thường xuyên vắng mặt...