Tô Dương suy nghĩ một chút, nói tiếp:
- Nếu như Bát Bảo Trai gặp khó khăn, ta sẽ ra tay, nếu như đối phương quá mạnh, ta sẽ không đầu rơi máu chảy vì Bát Bảo Trai đâu.
- Được.
Đàm Minh đang định nói gì đó, lại bị Đàm Chỉ Thanh chen ngang.
- Ta đồng ý yêu cầu của ngươi.
Tô Dương cười cười, không nghĩ Đàm Chỉ Thanh lại thoải mái đáp ứng như vậy, khiến hắn không tiện nói thêm yêu cầu quá phận nào nữa.
Đàm Chỉ Thanh chìa tay về phía Tô Dương.
- Chúng ta thống nhất thế nhé?
- Thống nhất!
Tô Dương cầm bàn tay Đàm Chỉ Thanh. Đừng thấy Đàm Chỉ Thanh là phụ nữ mà nhầm, lực tay nàng khá mạnh.
Tô Dương lại nói:
- Đúng rồi, các ngươi có muốn người nào sống lại không? Chỉ cần không chết quá ba ngày, thi thể bảo quản hoàn hảo, ta có thể giúp một tay!
- Cái gì?
Đàm Chỉ Thanh, Đàm Minh và Quách Thiên Hựu đồng loạt đứng lên.
- Sao các ngươi lại phản ứng mạnh như thế?
- Trần trưởng lão... sủng thú của ngươi lại có kỹ năng phục sinh?
- Đúng vậy.
Đàm Chỉ Thanh kích động hỏi:
- Vậy sao ngươi không nói sớm?
- Ngày hôm nay mới lĩnh ngộ được kỹ năng!
Tô Dương giải thích.
- Sủng thú của ta tiêu hao quá nhiều trên chiến trường, mới vừa khôi phục lại một chút, chắc là miễn cưỡng dùng được.
Đàm Chỉ Thanh thấp giọng hỏi:
- Có hạn chế nào không?
- Thi thể nhất định phải được bảo quản gần như là hoàn hảo, sau khi chết không quá ba ngày.
Nếu như phục sinh cường giả cùng cấp bậc, sủng thú của ta mỗi lần sử dụng phục sinh cần được nghỉ ngơi ba mươi ngày, nếu như thực lực yếu, có thể phục sinh nhiều người hơn một chút.
Đương nhiên, đây là nói dối, kì thực chỉ là Dao Quang cần nghỉ ngơi.
Đàm Chỉ Thanh hỏi:
- Con sủng thú kia của ngươi có thể phục sinh Thần cấp hạ phẩm không?
- Thật ra thì Thần cấp trung phẩm cũng được!
- Cái gì? Nó còn có thể phục sinh vượt cấp?
- ở thì... nó vừa mới đột phá đến Thần cấp trung phẩm.
Tô Dương sờ lỗ mũi, nói tiếp:
- Nói cách khác, ta chỉ có thể phục sinh một người thôi.
- Nếu như thi thể đã được đông lại thì sao?
- Điều kiện tiên quyết là có thể đông lại linh hồn!
- Vậy trước tiên cứu một người đã.
Đàm Chỉ Thanh suy nghĩ một chút, sau đó đi ra ngoài.
Không bao lâu sau, nàng mang theo một thi thể đi vào. Tô Dương nhìn thoáng qua, dĩ nhiên là Vân Thiên Ngân.
- Cứu hắn trước đi.
Tốn thời gian hai ngày, chiến trường mới được thu dọn xong hoàn toàn. Người của Bát Bảo Trai và Thần Long Thương Hội đều rất ăn ý rời đi, trận chiến tranh giữa hai thế lực lớn lan đến tận Trung Vực này đã kết thúc với một tốc độ cực nhanh.
Trên tầng mây ngoài ngàn dặm, hai người mặc đồ đen lặng lẽ nhìn chăm chú vào hai đội ngũ đang rút lui.
- Đã kết thúc rồi?
- Chắc là vậy.
- Hình như tổn thất của hai bên không quá lớn.
- Đúng vậy, chẳng qua Thần Long Thương Hội tổn thất nhiều hơn một chút.
- Ma Tộc cũng không dễ trêu chọc!
- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy, Bát Bảo Trai dễ trêu chọc?
- Trần Phong kia rất mạnh, ta không ngờ là hắn mới vừa đột phá đến Thần cấp thượng phẩm.
- Có thể Trần Phong đã đột phá Thần cấp thượng phẩm từ sớm, đám âm hiểm Bát Bảo Trai kia đặt bẫy Ma Tộc, khiến bọn họ sụp hố.
- Khó mà nói được.
~ Tin tức tốt duy nhất là, bất kể Bát Bảo Trai hay Thần Long Thương Hội đều đã bị suy yếu, khó lòng khôi phục trong thời gian ngắn.
- Điều này cũng đúng!
Đúng lúc này, Tô Dương xoay người nhìn về phía hai kẻ mặc đồ đen đang ẩn nấp.
- Hắn nhìn thấy chúng ta?
- Đương nhiên là phát hiện ra chúng ta, nếu không sao hắn lại chỉ nhìn về phía chúng ta chứ?
- Vậy đi thôi! Ta không muốn xảy ra va chạm với Bát Bảo Trai đâu!
- Ngươi là không muốn giao thủ với Trần Phong kia chứ gì?