Một nam ba nữ cứ lẳng lặng nằm chết dí như vậy cho đến khi màn đêm buông xuống, Vân Thục Doanh chạy tới gọi bọn họ dậy ăn cơm.
Chiến trường vẫn chưa được xử lý xong. Nhóm Thần cấp Ngự Thú Sư của Bát Bảo Trai tụ tập trong một cái lều, lúc Tô Dương bước vào, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.
- Trần trưởng lão!
- Chào Trần trưởng lão!
- Trần trưởng lão, ngươi đến rồi!
Ngay cả Giản trưởng lão và Long trưởng lão nhìn thấy Tô Dương cũng hơi khom người xuống. Trận chiến hôm nay ai nấy đều thấy được, chính Tô Dương đã tạo nên cục diện đại thắng, càng đừng nói tới hiện tại Tô Dương đã đột phá trở thành Thần cấp thượng phẩm Ngự Thú Sư, trở thành vị Thần cấp thượng phẩm Ngự Thú Sư thứ tư của Bát Bảo Trai.
Cường giả, hiển nhiên phải được tôn trọng!
- Trần trưởng lão, đến đây ngồi!
Quách Thiên Hựu sắc mặt tái nhợt cười ha hả chỉ vào vị trí bên người, chính là vị trí của Giản trưởng lão trước kia. Hắn vừa mới ngồi xuống, Đàm Chỉ Thanh cũng mỉm cười chào hỏi hắn.
Tô Dương nhìn thoáng qua các Thần cấp Ngự Thú Sư có mặt trong lều, thiếu đi rất nhiều gương mặt quen thuộc. Hơn một nửa Thần cấp hạ phẩm Ngự Thú Sư không xuất hiện, Thần cấp trung phẩm Ngự Thú Sư thiếu đi hai vị, một vị là lão tiền bối đã về hưu, một vị nữa chính là Vân Thiên Ngân, giờ chỉ còn lại Giản trưởng lão, Long trưởng lão và vị đến từ Hắc Tinh quốc kia, tổng cộng ba người.
Tô Dương nhìn lướt qua Vân Thục Doanh, rốt cuộc hiểu được vì sao đối phương lại nghiêm mặt, có lẽ Vân Thiên Ngân đã tử trận rồi.
Trên chiến trường chính là như vậy, thực lực mạnh không nhất định có thể sống sót, thực lực yếu chưa chắc sẽ chết. Có đôi khi, vận may cũng rất quan trọng.
- Lần này chúng ta tổn thất rất nhiều đồng đội, ta vô cùng đau lòng.
Đàm Chỉ Thanh nặng nề nói.
- Sau khi mọi chuyện kết thúc, Bát Bảo Trai chúng ta sẽ không quên công lao bọn họ, nhất định sẽ chăm sóc tốt dòng dõi bọn họ.
Tô Dương không để ý Đàm Chỉ Thanh nói gì, mà là nhìn Quách Thiên Hựu bên cạnh mình. Lúc này hắn mới phát hiện, dường như thân thể Quách Thiên Hựu sắp không chịu nổi nữa. Cho dù đối phương cố hết sức che giấu, nhưng Tô Dương vẫn cảm ứng được.
Quách Thiên Hựu cũng chú ý thấy Tô Dương đang nhìn hắn, liền miễn cưỡng nặn ra một nụ cười hòa ái.
Sau khi tưởng nhớ những Thần cấp Ngự Thú Sư tử trận, Đàm Chỉ Thanh lại dùng giọng điệu dõng dạc công bố thu hoạch trong trận chiến lần này. Chí ít, từ hôm nay trở đi, trong vòng mấy ngàn năm tiếp theo Thần Long Thương Hội khó mà khôi phục nguyên khí.
Đàm Chỉ Thanh nói, chờ đến khi trở về nhất định sẽ luận công ban thưởng. Nàng còn đặc biệt biểu dương công tích của Tô Dương một chút. Tô Dương gật đầu, cười cười, công lao lần này không có gì đáng nói, hắn không cần khiêm tốn, cũng không cần đắc ý, hắn khá là bình tĩnh.
Hội nghị tổng kết tương đối ngắn, các vị Thần cấp Ngự Thú Sư còn chuyện chưa xử lý xong, bọn họ phải đi thu dọn thi thể Ngự Thú Sư và sủng thú của Bát Bảo Trai. Bọn họ nhất định phải làm việc này, không thể để Thần Long Thương Hội chiếm lời.
- Trần Phong trưởng lão, ngươi ở lại.
Ngay lúc Tô Dương định đứng dậy rời đi, Đàm Chỉ Thanh gọi hắn lại.
- Ngươi khoan đi đã, có một vài việc cần nói với ngươi.
Các Thần cấp Ngự Thú Sư khác cũng không để ý. Bây giờ Tô Dương đã không còn giống như bọn họ, hắn là Thần cấp thượng phẩm Ngự Thú Sư, cộng thêm công lao gần đây, hắn hoàn toàn đủ tư cách và năng lực trở thành cao tầng Bát Bảo Trai.
Trong lều chỉ còn lại bốn người, Đàm Chỉ Thanh, Đàm Minh và Đại trưởng lão Quách Thiên Hựu đều nhìn hắn.
- Có chuyện gì không?
- Hay là để ta nói đi.
Quách Thiên Hựu thở hổn hển, hắng giọng một cái hỏi:
- Trần Phong trưởng lão, ngươi cảm thấy Bát Bảo Trai như thế nào? Cũng không tệ lắm chứ?