Chương 50: Về Nhà
"Ngươi vậy mà không phải giám đốc.". Lâm kỳ vừa vào phòng nguyên cứu liền lấy làm kinh ngạc. Lúc mới tới đây, hắn còn tưởng Tần Đạo sẽ an bài công việc ghi chép cho hắn. Trong tưởng hắn là tưởng, nhưng sự thật lại khác, lúc bị người dẫn vào đây hắn thấy bảng viện nguyên cứu đã cảm giác sai sai rồi.
"Vậy đó, thân phân kia là giả, ngươi có định làm cho ta hay không đây. Vẫn chỉ là ghi chép mà thôi.". Tần Đạo vào thẳng vấn dề chính, hắn đã lộ tới điểm mấu chốt.
"Ta thấy hành động có gì đó sai, nhưng vẫn làm thôi, miễn là công việc phù hợp, ta đâu có sự lựa chọn nào khác.". Lâm kỳ cũng nói nhanh, làm ở viện nguyên cứu, này là bao nhiêu vinh hạnh. Bản thân hắn ý thức được làm ở viện nguyên cứu ổn định hơn nhiều ở mấy công ty kia, còn không chịu nguy cơ phá sản.
"Vậy bắt đầu làm việc được rồi đấy, ra chỗ tủ kia mặc quần áo vào, mang theo quyển sổ cái bút." Tần Đạo phân phó Lâm Kỳ đi làm, bản thân lại cắm đầu vào nguyên cứu.
Một lúc sau, Lâm Kỳ ra tới, hắn đứng một bên chờ nhận lệnh, lập tức bị Tần Đạo điều đi ghi chép nguyên cứu bom mouic. Trước khi đi, Tần Đạo cũng dặn kỹ phải tập chung ghi chép các chất phản ứng, cái gì không biết thì hỏi.
Hiển nhiên mà nói, tiến độ nguyên cứu không quá khả quan, Tần Đạo chỉ có một vật mẫu. Bom mouic cũng thế. Nguyên cứu không phải là chuyện xong trong ngày một ngày hai được.
"Xem nào, một ít tình báo về đảo Gramp, không có nguy hiểm gì cả, trừ việc không có người sống ở đó nữa ra. Sản lượng thủy hải sản chỗ đó cũng ngày càng ít. Người gác ngọn hải đăng tại đảo thì t·ự t·ử cách đây 13 năm."
Tần Đạo đọc tin tức về hòn đảo từ máy tính, kết quả bất an lắm. Mà nơi ấy hiện tại vẫn có người qua lại, dấu hiện nguy hiểm có thể đã qua, cũng 13 năm rồi còn gì.
"Tần Đội Trưởng, hôm nay có một nhóm thực tập sinh mới tới, ngài cần phải gặp." Lâm Kỳ ở bên báo cáo, cũng thay đổi một chút cách xưng hô, bọn họ đang ở cơ quan mà.
"Được rồi lâm kỳ, tý cậu gọi các nguyên cứu sinh tới, ta có chuyện muốn bàn giao với bọn họ."
Tần Đạo phân phó thẳng luôn, hiện tại hắn vẫn chưa toàn ý rời khỏi viện ngay được. Bom mouic chưa xong thì nên ở lại. Tất nhiên, hắn ngồi một chỗ vẫn phải làm chút chuyện.
Một lúc sau, Lâm Kỳ dẫn một đám nguyên cứu sinh tới phòng hắn. Mở cửa, hắn thấy là hai nam một nữ.
"Giáo sư, rất hân hạnh gặp ngài." Vừa thấy hắn, 3 người vội vàng hành lễ.
"3 người vào phòng đi, cậu canh ở cửa nhé Lâm Kỳ, ai vào thì báo cáo." Tần Đạo phân phó nói, Lâm Kỳ biết mình chỉ là thư ký, đã đi ra.
Tần Đạo mời 3 người ngồi bàn, nghe bọn họ giới thiệu đã biết tên họ. Nữ tên Lâm Phụng, hai cái nam kia tên Từ Chính và Phúc Chiến. Bọn họ có khen Tần Đạo về những thành tích abc, nhưng Tần Đạo cũng không quá để ý cho lắm.
"Giáo sư, không biết đề tài của ngài là gì để chúng ta có thể nhận được giấy chứng nhận khoa học." Nói một hồi, ba cái thực tập sinh mới hỏi đến chuyện này với hắn. Tất nhiên, bọn họ muốn được giấy chứng nhận nhà khoa học, một là cực giỏi sẵn. Hai là nếu chỉ học giỏi thôi, bọn họ phải được công nhận, thông qua xác nhận hoàn thành đề tài.
Tần Đạo sẽ vào thẳng vấn đề, hắn hiênh tại cũng muốn nhờ người khác tìm hiểu giúp. Lôi ra tấm bản đồ, hắn chỉ vào địa điểm đánh dấu khoanh tròn.
"Ta muốn nhờ ba người nguyên cứu mẫu ở hòn đảo này, do thám địa chất, đo độ sâu đáy biển rồi mang kết quả về cho ta."
"Hòn đảo này á, vậy cũng tính là nhiệm vụ dễ dàng."
"Ta muốn nhắc lại, nơi này có rất nhiều cá lớn và sứa độc, trên đảo cũng lắm côn trùng nguy hiểm."
Tần Đạo cảm thấy mình vẫn nên nhắc thêm một vòng để đề phòng bất chắc. Bọn họ là con người, chắc tự biết tránh xa chỗ nguy hiểm.
"Rõ thưa giáo sư, chúng ta có thể xuất phát vào lúc nào đây." Từ Chính có chút phấn khởi hỏi.
"Lúc nào cũng được, đi khi đã sẵn sàng." Tần Đạo trả lời.
"Vậy tốt quá."
Ba cái thực tập đồng thanh hô lớn, tay nhấc lên phấn chấn, có điểm phấn kích.
Một ngày này, bọn họ đã đi, Tần Đạo vẫn ngồi phòng nguyên cứu một đoạn thời gian. Xem xét đã gần tới này, hắn giao phó toàn bộ công việc ghi chép cho Lâm Kỳ, bảo Lâm Kỳ để ý tiến độ làm bom mouic. Còn nữa, bất kỳ mệnh lệch nào của hắn từ xa, Lâm Kỳ phải làm dùm.
Sau cùng, Tần đạo, hắn đi một chuyến tới thành phố giang luân gặp mẹ và muội muội.
Dùng tiền thuê một chiếc xe sang, Tần Đạo đánh xe đi đường trở về.
........
Giang luân là một thành phố ở miền nam của Phi Điểu liên bang, trải dài 20km đô thị.
Tần Đạo mặc theo 1 bộ vest đen rời sở nguyên cứu đến thành phố, siêu xe sang trọng chở hắn kèm theo một cái bảo vệ được thuê ở ghế. Nếu Tần Đạo nguyện ý ra tay, 1000 cái bảo vệ cũng không phải là đối thủ của hắn.
Ít nhất thì Tần Đạo là giáo sư, thuộc bộ phận nguyên cứu quốc gia, hắn đủ tiền để làm những việc này. Huống hồ, với thân phận của hắn, xin giấy phép huy động người đảm bảo an toàn cũng được, chưa đến mức phải làm quá. Ví như đóng giả 1 cái doanh nhân không vấn đề gì.
Hắn xem qua cửa sổ, người đã đến Giang Luân thành phố rồi. Chỗ này là một khu biệt thự, mỗi cái cách nhau vài chục mét.
Tin nhắn điện thoại sáng lên, Tần Đạo hồi đáp sang đầu dây bên kia.
"Con về rồi."
Xe đen dừng trước cửa, Tần Đạo xuống xe, nháy mắt đã nghe thấy tiếng kêu của muội muội: "Ca ca, huynh thật là oai phong.".
Tần Đạo nhìn cửa nhà, muội muội hắn đang đứng đấy vẫy tay, hắn có cảm nhận được một vài tầm mắt xung quanh dò xét mình, rất nhỏ khó cảm ứng, chắc là hàng xóm xung quanh coi qua cửa kính. Ít nhất thì bọn họ cũng chưa thấy Tần Đạo bao giờ, chỉ nghe về Tần Mẫu nói qua nhi tử ngưu bức. Chỗ này đều là biệt thự người giàu, ngoài đường phố khá vắng vẻ.
"Thu xếp mấy việc, giờ mới về được. Mau vào nhà có gì nói." Tần Đạo đáp lại, lúc này, hắn mới lôi kéo Tần Linh Chi đi vào.
Thật là mấy năm không hành động, bản năng của cơ thể này làm việc cũng quá tốt.
"Mẹ đâu."
"Ở trong nhà."
Hắn hỏi muội muội cái, hai người đã vào trong. Tần Đạo đi vào, hắn có thể thấy Tần Mẫu đang ngồi sopha xem tivi, nàng dựa lưng vào hàng ghế sofa. Mẹ hắn ít ra đã qua 60, khuôn mặt đã có mất nếp nhăn, nhìn thật già cả như lão thái thái.
"Mụ mụ ta đã về." Tần Đạo lại gần ghế sofa hỏi thăm. Hắn có thể nghe thấy tiếng nói của mẹ hắn già nua và chậm rãi.