Chương 49: Gặp Lại
Tần Đạo hồi tưởng lại một số vấn đề trước đây.
"Nhiệm vụ chính tuyến thật sự rất đau đầu. Dù từng làm idol và hiện làm giám đốc cho công ty tư nhân, nhưng chẳng thay đổi được gì cả," Tần Đạo nhớ lại nhiệm vụ vạn người kính ngưỡng chi vĩ nhân kia. Hắn tưởng rằng trở thành một idol âm nhạc tư nhân và thu hút vài trăm triệu người hâm mộ sẽ làm được điều đó. Bởi vì hệ thống chỉ đòi hỏi 10 triệu người tôn kính chi vĩ nhân.
Thật không ngờ, sau khi tập hợp đủ số lượng người hâm mộ, Tần Đạo mới nhận ra họ chỉ là hâm mộ, còn chưa đáp ứng chỉ tiêu kia của hệ thống. Khi hắn đạt được 100 triệu người hâm mộ, con số nhiệm vụ yêu câug chỉ tăng lên một chút. Điều này cho hắn biết vấn đề nằm ở đâu, và hệ thống đã thể hiện điều này rất rõ.
Chỉ có 10 triệu người sẵn sàng hy sinh vì hắn mới tính hoàn thành nhiệm.
Điều này là không thể nào.
Nó thực sự khó khăn, bởi họ chỉ đơn giản là thích hắn, không phải vì hắn mà hy sinh tính mạng.
Sau khi biết điều này, Tần Đạo đã rút lui, và sau 10 năm, không ai còn nhớ đến hắn. Khuôn mặt hắn sử dụng khi làm idol cũng là khuôn mặt giả, đã bị quên lãng.
Bây giờ, hắn mới thấu hiểu rằng nhiệm vụ thật sự rất khó khăn.
"Cái gì kính chi vĩ nhân, đó là việc biến người thành cuồng tín đồ, sẵn sàng hi sinh mạng sống vì ta, sợ là không được. Điều này có vẻ không thể, nhiệm vụ này của hệ thống thật sự khó khăn," Tần Đạo cảm nhận được khó khăn của nhiệm vụ chính tuyến, con số trên bảng hệ thống hiện chỉ đạt 15,020/10,000,000. Thậm chí việc hắn nghĩ tới trở thành người truyền giáo cũng đầy khó khăn.
Thành lập giáo hội thì đúng là có người sẵn sàng hy sinh mạng sống vì hắn, nó cũng nảy sinh một vấn đề phức tạp. Bọn họ thờ phụng các vị thần, chứ không phải Tần Đạo, Tần Đạo là người thường.
Vì vậy, việc thành lập một tôn giáo đã bị từ chối.
Tần Đạo nghĩ rằng hắn phải nghĩ ra cách khác, hoặc có thể phát minh một cái gì đó vĩ đại, truyền thụ lâu đời. Nhưng việc phát minh một thứ gì đó vĩ đại thật sự rất khó khăn. Hắn không phải là một thiên tài phát minh, vì vậy hắn cần tìm kiếm cái gì đó mà chưa bị ai phát hiện ra.
Suy tư, Tần Đạo cảm thấy mình cứ từ từ, tới đâu tính tới đó, nước tới đất ngăn, lũ tới xây đập. Mặc dù nhiệm vụ rất khó, nhưng hoàn thành hai nhiệm vụ phụ cũng là tốt. Hiện tại, vị trí che giấu danh tính của hắn là một giám đốc công ty, nhưng thực chất, hắn là một nhà nghiên cứu.
Tần Đạo đánh răng và đi ngủ, đầu óc vẫn đang nghĩ cách giải quyết tình hình. Hắn cần phải tìm ra biện pháp, phát minh một cái gì đó mà chưa từng được phát hiện trước đây.
Sáng sớm.
Hắn thức dậy vào buổi sáng và chuẩn bị đi làm như mọi ngày, khả năng thì yếu kém cũng chẳng chờ mong gì. Hắn đợi đám nhà khoa học đó thử từng phản ứng hóa học đến khi có kết quả về bom mouic thôi.
Tần Đạo cũng nghĩ về ngày họ tốt nghiệp cách đây mấy năm và quyết định sắp xếp một buổi họp lớp. Hắn mở điện thoại và bắt đầu gõ tin thông báo, ngày họp đã được xác định.
Một ngày nọ, Tần Đạo theo đúng lịch hẹn đến một quán bar nằm trên phố, nơi có dòng chữ "Office Building Bar" trên cửa kính. Quán bar này đã mở cửa được mười năm rồi. Bên ngoài, nó có vẻ hoài cổ với tường gạch đỏ và bên trong là bàn ghế gỗ màu nâu. Lúc này, đồng hồ chỉ vừa chạm 11 giờ đêm, nên nơi này khá vắng vẻ.
Mở cửa ra, Tần Đạo bước vào phòng đã hẹn và thấy có vài người đang ngồi ở đấy. Họ vẫy tay chào hắn. Đa số mặc đồ bình thường, áo phông và quần bò. Mặt của họ có vẻ quen thuộc, mặc dù có sự biến đổi nhỏ, nhưng Tần Đạo vẫn có thể nhận ra họ.
"Ồ, Tần Đạo, đã lâu không gặp, ngươi càng ngày càng có thành tựu."
"Chào, Lâm Kỳ?"
"Đúng vậy."
Tần Đạo ngồi xuống và Lâm Kỳ đến vỗ vai hắn, hai người là bạn thân, việc này khá bình thường và có vẻ đã lâu không gặp nên hắn hơi lạ.
Xung quanh còn có những người khác, Tần Đạo nhìn vào khuôn mặt của họ và đoán được tên, Tập Khắc, Cửu Mũ, Nghi Phương, Tâm Kiến, Trúc Văn, Thế Nhạc, tất cả đã tụ họp trong phòng này. Tần Đạo cảm thấy một chút hoài niệm khi nhớ lại chuyện cũ của Tập Khắc.
"Vậy là chúng ta đã tập hợp, cạn ly đi."
Mọi người nâng cốc rượu lên và cùng nhau cạn ly.
"Những năm qua, các ngươi đã làm gì vậy?" Tần Đạo hỏi sau khi đã uống một lúc, hắn vẫn tỉnh táo, không bị say. Hắn muốn biết về cuộc sống của họ, mặc dù hắn trước đây đã nổi tiếng, hắn làm mấy việc kia đều bí mật, không ai biết nhưng giờ bọn họ đều biết hắn làm giám đốc.
"Ta đã mở cửa hàng."
"Tớ đang bán hàng online"
Nghi Phương nói rằnh nàng đang bán hàng trực tuyến. Tần Đạo nghe những người khác kể về công việc của họ, và hắn biết rằng Tập Khắc đang làm thiết kế thời trang. Có vẻ như họ đã ổn định cuộc sống của mình, và Tần Đạo nghĩ rằng điều đó rất tốt.
"Ta có thể không nói."
"Có thể."
Tần Đạo gật đầu đồng ý, Trúc Văn nói vậy, hắn không muốn làm hỏi thêm vào nỗi đau của người khác. Hắn không thích việc đào sâu vào những chuyện như vậy, và việc hỏi chỉ là sự tò mò.
Lúc này, Cửu Mũ hỏi Tần Đạo vay tiền, và hắn đồng ý mà không quan tâm nhiều. Thấy Tần Đạo dễ tính, Lâm Kỳ nhắc nhở hắn rằng có thể không nhận lại số tiền này, nhưng hắn vẫn không quan tâm. Lâm Kỳ lại thì thầm nói thêm.
"Tần Đạo, liệu ta có cơ hội làm trợ lý cho người không?"
"Ừm."
Tần Đạo bị Lâm Kỳ hỏi một cách bất ngờ. Hắn nghĩ việc nhận Lâm Kỳ làm trợ lý cho hắn sẽ khá khó khăn, vì hắn vẫn đang tính toán một vài kế hoạch. Hắn không muốn Lâm Kỳ bị cuốn vào những vấn đề phức tạp của mình.
"Người có chắc không, Lâm Kỳ? Làm trợ lý cho ta đòi hỏi rất nhiều kỹ năng và không dễ dàng đâu."
"Chắc chắn."
Lâm Kỳ quả quyết nói vậy, Tần Đạo cũng không nỡ từ chối cho lắm. Hắn nghĩ rằng nếu Lâm Kỳ là bạn thân của mình thì có thể tin tưởng. Dù cho đến lúc đó Lâm Kỳ biết hắn không phải làm trợ lý cho giám đốc đi.
"Vậy tuần sau, ngươi có thể đến thử việc. Ta sẽ gửi lịch hẹn cho ngươi qua tin nhắn." Tần Đạo tính toán nói và sau khi nói chuyện với tất cả mọi người xong, hắn rời khỏi quán bar.
Sau khi về nhà, Tần Đạo quyết định tiếp tục nghiên cứu. Hắn mở hòm chứa sinh vật mà hắn đã không sờ đến trong một thời gian dài. Hắn thấy rất ngạc nhiên khi thấy sinh vật này vẫn còn sống. Tuy nhiên, điều này có thể giải thích, vì có một số sinh vật có thể sống trong môi trường thiếu oxy và kích hoạt chế độ hibernation (ngủ đông). Đó là cách để chúng tiết kiệm năng lượng và sống lâu.
Hắn mở lọ và đặt sinh vật lên bàn, cắt nó theo chiều dọc để kiểm tra. Tế bào của nó chỉ hoạt động khi bị kích thích, nếu không, nó sẽ ngủ đông. Đặc điểm này giúp nó sống lâu, đúng là điều kỳ diệu. Vậy chỉ khi nó tiêu hết năng lượng mới c·hết. Trừ khi Tần Đạo tác động liên tục lên nó, nếu không nó sẽ không c·hết.
Sau một thời gian chờ đợi, v·ết t·hương trên cơ thể sinh vật đã tự liền lại. Tần Đạo đặt nó vào lọ và cất lọ vào hòm.
Vì số lượng tế bào của nó rất ít, nên nghiên cứu ra kết quả rất khó. Tần Đạo không dám tác động mạnh hay nguyên cứu nhiều, l·àm c·hết mất nó. Tần Đạo biết hắn cần nhiều hơn một mẫu thí nghiệm. Hắn không rõ tại sao, nhưng hắn vẫn nghĩ đến đảo Gramp.
Có thể do linh cảm. Hắn đã để ý hòn đảo đó, và dĩ nhiên, hắn sẽ điều tra. Kế hoạch của Tần Đạo cần phải được thực hiện từ từ. Hắn biết sinh vật này đến từ biển là chắc chắn.
Một tuần sau, Lâm Kỳ bắt đầu được nhận vào làm.
Tần Đạo đang tập trung vào việc nghiên cứu, dừng lại. Hắn đang cố phân tích ADN đồ phổ của sinh vật. Bỏ mắt ra khỏi kính hiển vi, Tần Đạo gọi điện nhờ nhân viên mang Lâm Kỳ tới.