Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tọa Độ Của Sự Dĩ Vãng

Chương 51: Xem Mặt




Chương 51: Xem Mặt

"Nhi tử ngươi về rồi hả, mau mau vào đây mụ mụ xem. Còn nữa, Vân nhi mau bê nước.". Tần Mẫu thấy được Tần Đạo, cảm giác hốc mắt có chút vui vẻ. Nàng chỉ gặp hắn mỗi tuần một lần nên rất nhớ.

Tần Đạo ngồi ghế, hắn để ý đã có một nữ nhân trong bếp đi ra, nàng cầm một khay nước sinh tố đặt ở bàn, hiển nhiên đây là giúp việc hiện tại cho nhà. Ừm thì đó là mẹ hắn thuê, ở nhà có mỗi mình mẹ hắn, làm việc gì cũng bất tiện, bà ấy thuê giúp việc là đúng.

Dù sao, Tần Đạo hay muội muội hắn đều có việc quấn thân.

Vân đem ly nước đặt xuống bàn, liền đã thối lui ra sau đến. Tần Đạo thấy màu cam, chắc là nước cam rồi. Hắn cầm cốc lên uống một ngụm lại đặt xuống.

"Nhi tử ngươi tuần mới về có một lần, mẹ ta rất nhớ ngươi, không biết ngươi ăn uống có đầy đủ không, đừng có mải làm quá rồi quên ăn." Tần Mẫu vừa vào chính là hỏi thăm hắn.

Tần Đạo nghĩ nghĩ, liền trả lời.

"Ta đều ăn uống đầy đủ, mẹ, ngài cứ yên tâm, đừng lo, công việc bận rộn, đi đi đi lại rất bất tiện, ta khó mà về nhiều lần trong tuần được."

Tần Đạo thở dài bất đắc dĩ, hắn lấy lý do để phủi qua. Hắn biết do bản năng của hắn điều khiển một thời gian qua đã làm lơ mọi thứ xung quanh, giờ hắn trở lại sẽ khác chứ.

Có lẽ là không, hắn có nhiều việc phải làm.

"Thôi ngươi có thể về là đã có lòng, đợi chút dọn cơm."



"Dạ."

Tần Đạo ngồi với mẹ và muội muội xem tivi, dẫu sao hắn cũng chẳng mấy khi có giây phút thoải mái này, nhớ lại ở thời điểm kia hắn tu luyện 1 mình ròng rã là năm ánh sáng nhỉ. Hắn không cảm thấy nhàm chán chút nào, có lẽ hắn là một kẻ kiên nhẫn và quý trọng thời gian.

Cơm rất nhanh đã được dọn ra, Tần Đạo có hỏi mẹ hắn về tên của giúp việc mẹ hắn thuê. Nàng tên Vân Duyên, nghiệp vụ cũng rất nhanh.

"Vân Duyên, đều là chung một nhà, vào đây cùng ăn." Tần Mẫu gọi đến, này cũng thói quen, đằng nào cũng thân cận với mẹ hắn nhiều. Muội muội với hắn hay đi làm không.

"Tần Đạo, ngươi lâu khồng về, phải ăn nhiều vô."

"Vâng." Tần Đạo ai tới cũng không cự tuyệt, dẫu sao gia đình khó được. Hắn cũng đôi khi nghĩ tới cha hắn Tần Hổ, nhưng hắn cảm thấy mình khó có thể xoay chuyển gì đó, nếu sau này có cơ hội, hắn chắc sẽ làm.

Bữa cơm kết thúc, Tần Đạo vẫn ở dưới nhà nói chuyện với gia đình, tiện cùng muội muội đi dạo phố.

Giang luân khu biệt thự về đêm rất yên tĩnh, nơi này toàn biệt thự cách xa nhau vài chục mét, có thấy được lác đác vài bóng người, đèn đường cong ở bên phải vẫn luôn sáng.

"Tốt, muội, không phân biệt sếp vs nhân viên, chúng ta là người 1 nhà."

Tần Đạo cũng muội muội tản bộ nơi đây hắn tự nhiên nói, nghĩ xem tuần này muội muội tuần này chủ động nhắn hắn hẳn phải có chuyện gì đó.



"Ca ca, thời gian chục năm vậy, đã 3 mấy, huynh chưa thích một ai đó sao, huynh nhìn ánh mắt mụ mụ, chẳng lẽ nhận ko ra." Tần Chi Chi tản bộ, bắt đầu trả lời hắn.

Thì ra là thế, nhưng Tần Đạo chẳng có quá nhiều thời gian để suy nghĩ nhiều. Vì nhiệm vụ, hắn không muốn bị kẹt quá lâu.

"Chưa tới lúc đó." Tần Đạo lắc đầu, hắn nghĩ muội muội năm nay đã 28, nàng chắc cũng có ai đi.

"Vậy huynh nên giúp ta xem mắt, tiện thể áp trận.". Tần Linh Chi khoác lấy tay hắn nói, âm thanh có phần nũng nịu. Ra vậy, Tần Đạo về căn bản không nghĩ tới chuyện này. Hắn xác thực mình hơi vô cảm với xung quanh thật.

Sống quá lâu làm hắn mất đi sự ngạc nhiên với mọi thứ. Hắn nghĩ đây chỉ là vấn đề nhỏ, hắn vẫn là hắn, cách giải quyết vấn đề là thẳng thắn.

"Chắc là muội đã có đối tượng đi."

"Tất nhiên, muội mới quen 1 ng ở giang luân." Tần Linh Chi như suy tư, lại nói: "Tuần sau muội đi, huynh có thể đi cùng nè."

"Được, ta là ca ca sao có thể từ chứ." Tần Đạo mỉm cười, hắn tiếp tục tản bộ với nàng trong đêm.

Mấy ngày kế, Tần Đạo vẫn ở nhà bồi mẹ và muội muội đâu, lâu lâu vẫn hộ bọn họ làm mấy chuyện, trấn an cảm xúc này nọ. Hắn rảnh rỗi lại ra ban công ngắm cảnh vật bên ngoài nằm. Việc tu luyện liên tục là Tần Đạo dừng, đợt này nghỉ phải ở nhà với muội muội và mẹ chứ. Rãnh rỗi, hắn mở ra laptop, xem tin nhắn đám nguyên cứu xinh vừa nhắn tới.

Bọn họ khoe tấm ảnh cho Tần Đạo xem. Trong ảnh, ba người đi một con thuyền có viền sơn màu vàng. Bức ảnh chụp 3 người trên thuyền. Phía sau Lâm Phụng là cột buồm cùng mấy mỏng đá đen lổm chổm.



Tần Đạo hắn đang chờ đám nguyên cứu sinh đưa hắn thông tin đảo gramp, giờ vẫn chưa có đây, bọn họ chỉ mới tới đảo được vài giờ.

Tần Đạo nhắn tin với Phúc Chiến, Phúc chiến kể ba người đang ở trên đảo, bọn họ vào ngọn hải đăng cắm trại. Ngọn hải đăng nơi đây bỏ hoang từ lâu, nhận tin thì chủ nhân cũ, người mà lúc trước Tần Đạo đi cùng cha hắn gặp được đ·ã c·hết.

Chưa có thông tin gì thêm, Tần Đạo từ bỏ hỏi tiếp. Ngày cũng đã đến, tuần sau đúng ngày hắn theo muội muội xem mắt, chơi một chút với hắn cũng không quá tệ.

"Ca ca huynh thấy muội mặc đẹp không." Tần Linh Chi mặc một bộ váy trắng, xoay một vòng nói với hắn.

Tần Đạo ngẫm nghĩ, lại nói.

"Bỏ hết ra đi, muội hãy mặc một bộ giản dị."

"Vì sao.". Tần Linh Chi tỏ vẻ cụp đuôi chán nản, ai biết Tần Đạo sẽ nói như thế đây.

"Hừ, muội cần phải ăn mặc giản dị, hơn nữa chúng ta không có nhu cầu phải làm hài lòng đối tượng. Kể cả đối phương có biết, cũng tận sức làm hắn không hài lòng, đấy là cách chọn tốt."

"Nhưng muội đã lỡ nói cho ng ta về huynh."

"Bảo là nói dối đi." Tần Đạo thở dài, xem ra hắn chơi bài thử lòng đối tượng, đối tượng đã nắm chi tiết về hắn.

Đến giờ hẹn, Tần Đạo chở theo muội muội điều khiển bằng một chiếc xe cũ, đây cũng không phải chiếc xe hắn dùng để đi tới Giang Luâm. Tần Đạo vẫn sẽ chơi bài thăm dò, nhân sinh còn gì vui thú hơn làm thử thách đây.

Bọn họ đến điểm hẹn, dừng lại tại một quán trà sữa ven đường, đơn giản vì đây là địa điểm được muội muội hắn chọn.

Hai người mở cửa, Tần Đạo đi theo muội muội vào đến chỗ bàn đã hẹn trước. Xa xa, hắn nhìn thấy là một tên nam tử đang ngồi chỗ đó, tay đối phương đeo đồng hồ rolex, cổ quấn vòng vàng rực rỡ. Nam tử thấy Tần Đạo cùng Tần Linh Chi tới, mắt hơi tỏa sáng, mí mắt nhẩy nhẩy chút nhưng vẫn mời bọn họ ngồi.