Chương 44: Tiên Thạch
Mạnh Hạo nhìn đám người, thể nội bọn họ có năng lượng, Hắn bắt đầu hiểu ra rồi đấy. Hóa ra, bọn họ đã có 1% adn tu luyện của hắn. Việc hắn tạo ra đám sinh vật đen kia, bọn chúng cũng có adn tu luyện, hiển nhiên, trình tự sắp xếp là không phù hợp. Cho nên đám sinh vật đen của hắn chỉ có tu hấp thu năng lượng bên ngoài vào nhục thân, năng lượng lại không chứa được vào đại não để sử dụng pháp lực. Này gây nên một lỗ hổng không thể tự mình tu luyện dự trữ được như mấy kẻ đứng trước mắt hắn này.
Mạnh Hạo đang nghĩ, một kẻ vẫn chưa lùi, hắn là Vân Húc, còn tham vọng trường sinh chứ. Hắn điên mới để hoàng đế dành mất. Mấy kẻ xung quanh cũng không nghĩ nhiều, bọn họ cũng ở lại vài người, một vài đã trên đường chạy trốn.
"C·hết."
Vân Húc không do dự, bởi hắn không nghĩ quá nhiều, hắn rút kiếm hướng hoàng đế động thủ. Kiếm khí vừa lao ra đã bị Mạnh Hạo đánh bay. Mạnh Hạo giẵm 1 cái xuống đất, một tấm mặt kính kim loại máy móc phụt lửa kéo hắn bay lên, chộp theo Vân Húc và Vu Thiên đi.
Ầm ầm.
Lúc này, cả tòa SH372 đã khởi động, hướng thiên không bay đi, không ai có thể thoát. Mạnh Hạo đang hướng tới 1 phương hướng, nơi đây có thành thị đông đúc người.
Một đám võ giả khi này đã xụi lơ trong căn hầm, bị đại lượng đất đá từ đất nhô lên khống chế. Trịnh Săn thừa tướng cũng bị trói trong đó không thoát. Hắn nhìn đám binh lính và hắn bị xích lắc đầu: "Cũng chỉ kỳ vọng hoàng đế xử lý tốt, Vân Húc, hắn vậy mà dám phản bội."
Thiên không, nhìn xuống là thành thị đông đúc. Mạnh Hạo đã bay ra SH372, ném 2 người rơi xuống bề mặt hành tinh. Hắn chọn 2 kẻ này không vì gì cả, vì một kẻ phiên dịch cho hắn, một kẻ là đầu sỏ thôi.
Hai tên kia đang bị Mạnh Hạo thả trên lăng kính chật vật.
Trong đầu hắn đang xoay chuyển nên làm gì. Hoàng đế là không biết ý định của Mạnh Hạo. Mạnh Hạo mở ra cửa hàng, hắn muốn nhìn xem có phương pháp nào vận dụng phàm nhân tu luyện nhanh ăn thịt cho mình xài. Hắn không quan tâm bọn họ là gì, hắn chỉ cần tu vi, sát đến núi thây biển máu cũng được. Vu Thiên là vẫn chưa ý thức được tai họa. Dẫu sao, mấy con thú màu đen Mạnh Hạo tạo ra không biết tồn trữ năng lượng như nhân loại.
Lục cửa hàng.
Mạnh Hạo thì thấy mấy cái hấp thu tăng cảnh giới của nhập đạo cảnh, chỉ hấp thu được 1/1000 năng lượng, quá lãng phí. Hắn thấy nếu vậy thì vẫn không có khả năng kiếm nhiều. Ma đạo công pháp mặc dầu thăng cảnh nhanh, hiển nhiên cần số lượng quá lớn. Thôn phê 1008 tỷ sinh linh may mắn mới đưa hắn lên nổi 1 tiểu cảnh giới, số lượng người thì ít, huyết mạch pha trộn, hắn còn phải thường xuyên cải tạo cơ thể để tránh hấp thu bị xung đột, rách việc. Ngược lại cắn nuốt hồi phục pháp lực bỏ qua bồi bổ nhục thân còn nhanh được. Chỉ là không biết mấy rủi ro này có thể xóa bỏ ở cảnh giới cao hay không. Mạnh Hạo phất tay, một cọng tóc của Vu Thiên đứt bay lên, hóa thành chuỗi adn trước mặt hắn.
Một bảng máy tính hiện ra.
Vu Thiên nhìn bảng biểu càng kinh hãi không hiểu gì, Vân Húc chỉ cảm thấy thứ biểu thức đó là cao thâm. Mạnh Hạo vẫn xem xét, Nếu đột phá mất nhiều thời gian tạo cơ thể vậy chẳng bằng vứt. Mạnh Hạo có thể cảm thấy rõ ràng lý do hắn tu luyện lâu là chuỗi adn khớp với quy tắc sáng thế, nên thời gian của hắn mới tính vài ngàn năm chứ không như đám nhân loại này, hắn tu luyện để phù hợp đại đạo tất nhiên dễ. Bù lại con đường của hắn bằng phẳng hơn, có hệ thống suy diễn, hắn mới không ngu mà mất thời gian đập đi xây lại nhiều lần. Và vậy, tác dụng của bọn này là không có.
Hắn càng để ý là liên quan đến tính ngưỡng, gia tăng thần hồn, đấng sáng tạo hồn đẳng cấp đã cao, càng nghĩ lâu càng không có.
Hắn suy nghĩ hồi lâu, nhưng không có đáp án. Hắn bắt đầu nghĩ diệt thế, nhưng hắn rất nhanh loại bỏ, hắn càng nghĩ lợi dụng, nếu không các đấng sáng tạo đã không nghiện tạo ra sinh vật mới.
Hắn nhìn cửa hàng lộn xộn, hắn nghĩ là sẽ có cách.
Cuối cùng bọn này hấp thu linh khí dự trữ được, hắn muốn c·ướp đoạt nó. Chẳng qua, linh khí không khớp với linh khí thuần chủng Mạnh Hạo hay nuốt.
Từ từ, nếu có nhiều linh khí, hắn chắc chắn là đột phá nhanh hơn, cũng không cần ma đạo công pháp, rắc rối để củng cố cơ thể. Mà vật chất có thể chuyển hóa sang linh khí thuần chủng, bọn này cũng thế.
Linh khí tích tụ.
Từ từ.
Mạnh Hạo bắt đầu nhập ra gì đó hắn nghĩ vào cửa hàng tìm. Linh thạch là gì.
[Tiêu tốn 10000 công huân để xem."
[Tiêu].
[Leng keng, ký chủ nhận được phân tích linh thạch xuất phát từ thiên nhiên, linh thạch là quá trình bồi lấp xác động vật tạo nên qua quá trình bồi đắp hàng triệu năm. Dựa theo độ cô đặc thu được: linh thạch cấp bậc (hạ, trung, thượng, tiên, thần phẩm.]
"Từ từ, hóa thạch linh khí cô đặc."
[Leng keng: tiêu tốn 10.000 để xem].
[Tiêu].
[Leng keng, ký chủ nhận được phân tích hóa thạch bồi đắp bằng dung nham tiêu tốn thời gian giảm xuống còn 10000 năm, thu được tiên phẩm linh thạch.]
"Phải thế chứ."
Chính nó.
Nhìn vào dòng cuối mắt Mạnh Hạo như hiểu gì đó.
Người bình thường tất không biết.
Tìm cụm từ linh thạch trong cửa hàng chỉ ra 1 đống vớ vẩn, tìm cách tạo ra linh thạch cũng 1 đống vớ vẩn. Nhưng nếu tìm hóa thạch của linh thạch liền được.
Tiên phẩm linh thạch, Mạnh Hạo cũng muốn cũng có vài trăm cái, 10.000 năm, hắn chờ được, lúc đó cắn nuốt, chẳng sợ bạo c·hết, cũng phải chuẩn bị 1 đống t·hi t·hể để đẩy cảnh giới lên.
Lúc này Vu Thiên là không biết Mạnh Hạo định đem nhân loại đi nấu lẩu, hắn chỉ run rẩy lại không dám hướng đấng sáng tạo nói gì.
"Vu Thiên, Dân số của vương quốc ngươi là bao nhiêu." Mạnh Hạo chất vấn.
"300 triệu." Vu Thiên tất nhiên sẽ trả lời theo bản năng.
"Tốt lắm bây giờ ta cho 2 ngươi lựa chọn."
Mạnh Hạo dùng đôi mắt hoang dại nhìn chằm chằm làm 2 cái nhân loại này phải run rẩy vài cái.
"Nếu ta cho các ngươi cơ hội sát 300 triệu người, hai ngươi ai có dám."
"Cái gì."
Vu thiên hoàng đế không thể tin nổi, hắn còn tưởng nghe nhầm. Nếu đấng sáng tạo tạo con người, hắn còn muốn diệt thế làm gì. Nói thế hắn đồ cả vương quốc chẳng nhẽ hắn mất tất chẳng còn gì.
Trái ngược với hắn Vân Húc đồng ý rất nhanh, hắn chủ động bước lên dành trước.
"Vì ngài, ta sẵn sàng phục vụ."
Hoàng đế là lắc đầu liên tục: "Ngài làm như thế không còn người tồn tại liệu có đáng."
Mạnh hạo không vui, hắn xách hoàng đế như xách gà nhấc lên trời cao. Về cơ bản, hắn không quan tâm: "Vậy ngươi có làm không."
Vu Thiên lơ lửng trước không trung, hắn cảm thấy cực độ nguy hiểm, nhưng hắn càng không muốn c·hết.
"Ta không cam lòng c·hết đi, nếu đó là ý ngài, ta vẫn sẽ làm."
"Tốt."
Ầm ầm.
Á à.
Mạnh Hạo đột nhiên động thủ, quay ngoắt ra đấm Vân Húc.
Vân Húc cạnh là là không kịp phản ứng, hắn cứ nghĩ đấng sáng tạo sẽ g·iết hoàng đế nhưng không phải. Mạnh Hạo muốn g·iết hắn, Vân Húc bộc phá khí hải 3 trọng đối mặt.