Chương 45: Xenomorph: Deacon
Mạnh Hạo đột nhiên động thủ, Vân Húc cạnh là là không kịp phản ứng, hắn cứ nghĩ đấng sáng tạo sẽ g·iết hoàng đế nhưng không phải. Mạnh Hạo muốn g·iết hắn, khí hải 3 trọng bộc phát, Vân Húc muốn giãy giụa, tức khắc bị đấm xuyên bụng. Thi thể hắn rã rời bay trong thiên địa.
"Ngài,." Lời Vân Húc nói ra phút cuối là không cam lòng. Hắn tính mọi thứ chu toàn đến thế rồi vẫn c·hết.
Vân Húc bị 1 chưởng đấm c·hết, t·hi t·hể rớt từ trên cao xuống. Hắn phản kháng bộc phát sức mạnh chống lại vẫn ngỏm.
Vu Thiên bị treo lơ lửng trên cao thả lại chỗ cũ, hắn mới hoàn hồn, không tin nổi Đấng sáng tạo sẽ chọn mình.
Hắn là không hiểu, Mạnh Hạo ghét nhất kẻ mưu mô, hắn cần là cần người thật thà, kể cả lời hắn nói ra không lọt tai. Không cam lòng thì sao, Mạnh Hạo vẫn g·iết, hắn cần là cần 1 kẻ có tình người cai trị không phải thiết huyết bạo quân. Khi này, ngôn ngữ phân tích đã có, hắn mới chắp tay là nói với Vu Thiên.
"Ngươi nói đúng nếu g·iết hết, thì còn nghĩa lý gì."
"Ý ngài là sao." Vu Thiên không hiểu.
".Ta cần là nhân loại, nhưng số lượng của các ngươi phải có hạn. Vậy đi.". Mạnh Hạo lần nữa chộp lấy đầu Vu Thiên, làm Vu Thiên run rẩy.
"Ngươi chỉ cần tuân lệnh, ta không cần lý do. Ngươi cần kế hoạch hóa dân số cho ta, nhân loại càng đông càng tốt, ta không cần biết ngươi làm thế nào, trong vòng 500 năm phải vận đủ 1 tỷ xác c·hết đến chỗ ta, 500 năm đầu 300 triệu là được, sống cũng được, c·hết cũng được ngươi rõ chứ. Ta chỉ cần kết quả. Về bí mật trường sinh, nếu ngươi không thể tu luyện trường sinh được, do số, vậy thì cho con cháu ngươi, số phận nằm ở đó, ngươi muốn cho ai tu cũng được, ngươi chỉ cần nói ngươi là sứ giả của ta, ai dám động."
Mạnh Hạo vươn tay, một quyển công pháp được hắn ngưng tụ trong không khí rơi xuống đất, tiêu đề lục bay tâm pháp.
"Ngươi có thể ở đây vài năm đến cái mà các ngươi gọi là khí hải 4 trọng, Đừng đánh thêm chủ ý xấu, ta tạo ra các ngươi được, ta cũng cho ngươi t·ử v·ong được."
.........
Vu Thiên ở đây với Mạnh Hạo 10 năm này.
Một ngày này, hắn rời hang, hắn có thể cảm giác được lực lượng tràn ngập cơ thể, hắn xung sướng lại đánh giá cơ thể một phen. Linh lực tăng lên, hiển nhiên, hắn đã đột phá 4 trọng.
Ở đối diện hắn, Mạnh Hạo đang ngồi trên vách đá, từng sợi linh khí bao phủ hắn. Luồng năng lượng tăng trưởng vẫn chập chạp. Mạnh Hạo khẳng định hắn vẫn chưa lên nổi 5 trọng. Sao chứ, nằm trên SH372, hắn là không sợ. Vu Thiên mặc dầu nhìn ra cảnh giới của hắn, nghĩ g·iết mang cả vạn đại quân vẫn phải c·hết.
Nhưng Vu Thiên không đoán mò, hắn chỉ nghĩ Mạnh Hạo đang ẩn dấu cảnh giới thật mà thôi. Mạnh Hạo đáng nhẽ phải hơn thế.
Vu Thiên lập tức hướng Mạnh Hạo nhất lạy.
"Đấng sáng tạo, tạ ngài khai ân chi chủng."
"Bớt nói nhiều, chỉ cần hoàn thành thỏa thuận, ngươi có thể an tâm. Tu luyện, có thể sau này ta cũng không thấy ngươi còn sống, đạo đồ dữ dội khó. Ngươi có thể quay lại nơi này bất kỳ khi nào, miễn là không làm phiền ta." Mạnh Hạo cũng không quan tâm nữa, hắn ra quyết định cuối cùng: "Ngươi có 1 giờ rời đi, ta cần ngươi thực hiện thỏa thuận, ở căn hầm của ta, ta sau sẽ chuẩn bị một cái nắp sắt để ngươi hiến dâng xác c·hết."
Vu Thiên dập đầu thật lâu, một lúc xong, hắn bay nhanh chạy đi, nhanh chóng dời ngọn núi.
Bên ngoài nơi ấy, thừa tướng đang chờ hắn trở về. Thừa tướng đã được Mạnh Hạo thả từ lâu, hắn xài bảng máy cho Trịnh Săn thấy ý của hắn.
Vu Thiên trở lại mặt đất, hắn có thể thấy quần thần kính chào.
.................
Một ngày này. Hắc Vũ vương triều phất lên lá cờ huy hoàng. Vu Thiên đã thống nhất toàn bộ đại lục, nhờ có lục bay tâm pháp, hắn biến toàn bộ binh chủng của mình thành khí hải 4 trọng, nhất thống đại lục, thực hiện ước mơ.
Không ai t·ấn c·ông hắn cả, bởi Vu Thiên đã tiêm nhiễm vào đầu bọn họ lý thuyết đ·ồi b·ại, hoặc bọn họ càng muốn đột phá lấy trường sinh.
Tại lễ thánh điển, đường phố đông nghịt người, người dân đang ở hô vang tên gọi của Vu Thiên. Vu Thiên hắn ngồi trên ngai vàng, được người hộ tống tới cửa hoàng cung. Khuôn mặt hắn bình tĩnh, bởi sự tự tin không thể xóa nhòa, hắn hướng dân chúng tuyên bố.
"Hôm nay thánh điển của vương quốc chúng ta, nơi ta tìm ra con đường cho các ngươi đi thông thần quốc, không cần sợ. Cái c·hết không đáng sợ, đáng sợ là các ngươi c·hết vô nghĩa, c·hết thì phải về với thần quốc, được thần ôm ấp, vĩnh viễn vĩnh hằng."
Các con dân hướng Vu Thiên mắt tỏa ánh sáng, hô cao khẩu hiệu. Vu Thiên nháy mắt Trịnh Săn bên cạnh, để hắn mở ra thánh chỉ đọc dõng dạc.
"Chúng ái khanh đều nói với trẫm, trẫm đã tìm ra đấng sáng tạo. Người c·hết tất có thể về cõi vĩnh hằng, mà muốn về cõi vĩnh hằng, tất phải được an táng tại căn hầm sáng thế. Từ này lại không sợ sinh tử."
"Từ giờ, trẫm tuyên bố, trẫm là sứ giả của thần". Trịnh Săn đọc thách chỉ xong, một bề tôi liền mang ngai vàng đến đội cho Vu thiên. Đội lên ngai vàng lấp lánh, hắn bắt đầu khởi công thánh điển.
...........
Hoa tươi rơi khắp đường phố, binh lính diễu hành không ngừng trên Vũ Kinh, hướng thăm căn hầm sáng thế.
Phủ quốc sư, Ngô Quản Sự khi này đã bị đuổi. Do tin quốc sư c·hết, hoàng đế cũng bắt đầu tỏa ra áp chế, xóa bỏ chức vị quốc sư.
Ngô quản sự chật vật trốn ra khỏi phủ, hắn cũng sợ mấy năm nay mình gây khó dễ không ít người, bọn họ sẽ trả thù hắn. Giả dạng một tên nông phu, Ngô Quản Sự đến một căn trọ hẻo lánh, hắn thuê 1 ngày nghỉ qua đêm.
Vào tới căn phòng, bản thân hắn mới lấy ra một chiếc hộp. Chiếc hộp kỳ lạ, khóa được lắp bằng hệ thống ròng rọc và cơ quan thuật. Ngô quản sự dùng một vài thủ pháp mở khóa, hệ thống ròng rọc của chiếc hộp va vào nhau, mở ra vật phẩm bên trong.
Bên trong đấy, còn sót lại một tờ di nguyện của quốc sư.
"Ta không cam lòng a, nếu chiếc hộp này được mở ra, có lẽ ta đ·ã c·hết. Chuyện này sẽ không kết thúc. Ta sẽ trả thù, dù cho có là đấng sáng tạo, ta cần là cần một kẻ phó thác. Rồi ông ta sẽ hối hận vì tạo ra con người, sinh vật hoàn hảo hơn cả ông ta."
Những lời ghi trên ấy, thể hiện tâm tĩnh phần nộ của Vân Húc.
Đường phố khánh điển khi kết thúc, hoa tươi rơi đầy đất đã héo, người dân đang nói về căn hầm khổng lồ của Mạnh Hạo. Đáng tiếc là bọn họ chỉ được thấy vùng hoang vu bên ngoài và không được vào.
Vệ đường, một cái nữ hài chảy ra nước mắt, nàng lăn lộn chật vật bò đầy đất. Phía sau nàng, tiếng mắng chửi của ông chủ ngày một lớn.
"Con điếm, mày căn bản đã không làm đại nhân vui lòng, mày có thể tự sinh tự diệt ở ngoài đó mấy ngày."
Nữ nhân cúi gằm đầu xuống, bắt đầu chảy ra nước mắt. Nàng lang thang mấy ngày, ngất bên vệ đường.
.......
Phương xa, một cái người che mặt chậm rãi bước tới, hắn lột xuống mũ choàng. Một gương mặt trẻ tuổi hiện lên, hắn bắt đầu lột ra mặt nạ da người trẻ tuổi này.
"Trò tiêu khiển của quý tộc sao. Nếu ngươi hận thế giới này, hận những kẻ trên cao không thể chạm, ngươi nên chọn ta."
Nữ nhân tỉnh lại, nàng có thể nghe được lời nói này bên tai. Kẻ lạ mặt khao nàng một bữa cơm, đến khi tỉnh hồn, nàng mới nhận ra là một ông lão.
Dáng vóc ông ta già cỗi, mi mắt khép lại những vết nhăn của năm tháng. Người ta khó có thể đoán được ông ta đã bao nhiêu tuổi với gương mặt già cỗi thế này, rất già rồi.
Nữ nhân chỉ hỏi thẳng: "Ngươi muốn làm gì. Ngoài kia có những kẻ đang truy tìm ta, bọn họ sẽ tới, ta chỉ là trò tiêu khiển cho quý tộc bọn họ."
Ông lão chỉ mỉm cười nói: "Ta cho ngươi cơ hội trả thù thế giới này, ngươi đừng nói là ngươi không cần nó chứ. Về cơ bản, ta luôn tìm những người hỗ trợ ta có thể làm nói."
Hắn là tin tưởng, chó cùng dứt dậu, chỉ cần có thể trả thù, nàng cái gì cũng dám làm.
"Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi báo thù, chỉ cần ngươi hoàn thành chuyện ta nhờ.".
Nữ nhân chính nghi hoặc: "Ta có thể tin ngươi."
"Tin được, không tin cũng phải tin, ngươi đã không còn lựa chọn, cũng không ra khỏi nổi căn phòng này." Ông lão lấy trong người một cái lọ ra, bên trong đựng đầy những chất dịch màu đen, nước đen như bột, lơ lửng trong nước trắng.
"Ta còn chưa biết tên của ngươi.".
"Gọi ta Ngô quản sự."
..........
Một căn nhà cũ nát, tiếng hét thảm của nữ nhân vang xa. Nàng bị xích ở góc, xích sắt trói buộc lấy tứ chi của nàng, giãy giũa cũng vô ích rồi.
Đột nhiên.
Bụng nàng bị rách mở, một sinh vật đầu hình lưỡi quốc chui ra, cơ thể nó nhỏ bé và gầy gộc, nó di chuyển rón rén như 1 đứa trẻ thiếu dinh dưỡng xuống bàn treo.
Sinh vật gào thét, cái đầu hình cái cuốc của nó nhô ra những hàm răng sắc nhọn, một cái hàm khác đột ngột từ trong miệng nó kéo dài ra ngoài, đủ khiến mọi sinh vật không kịp phản ứng phải c·hết.
Bên cạnh nó, nữ nhân đã bị rút hết sinh cơ và tắt thở.
ADN của nó di truyền tên sinh vật:
Deacon.