Chương 43: Mạnh Hạo Thức Giấc
Vu Thiên kiểm kê lại quân số, mất 20% nhiều hơn đụng độ lúc đầu đấu thủy tổ chỉ có 10%. Đủ thấy căn hầm này hao mòn bọn họ lớn đến đâu. Vân húc mở ra bản đồ, hắn khẳng định sắp đến nơi rồi. Hắn tính toán bọn họ sắp đi đến giữa kiến trúc.
Ở cuối khu vườn, bọn họ đột nhập 1 thông đạo, còn phá thêm cánh cửa nữa.
Tiếng máy móc ở cuối hành lang vang lên, Vân Húc dẫn quân dâng lên bó đuốc, hắn có thể thấy đại lượng khiến trúc căn phòng vận động lên, nó đóng gói thành một khối lập phương. Hắn mở ra bản đồ, có thể khẳng định mình đang ở trung tâm tòa kiến trúc. Hắn sai quân kiểm tra không gian trống nơi đây, không có bẫy.
"Chính là nó, thứ đám thủy tổ bảo vệ, mau gọi hoàng đế vào đây."
Theo lệnh Vân Húc, một đám người hộ tống Vu Thiên tới đây.
Có vẻ.
Vu Thiên đã gấp không chờ nổi.
Hắn sắp thấy thứ hắn muốn thấy. Vu thiên vẫn sợ, cho nên ông ta sai mấy hộ vệ đi vòng quanh khối lập phương xem xét, hiển nhiên khối lập phương không có phản ứng. Vân Húc bấy giờ mới thuận lý thành chương lên xem xét. Trong mắt hắn, đây có thể là bí mật của thủy tổ.
Xem xét hồi lâu, hắn mới cảm thấy không ổn. Vân Húc vội vàng nói cho hoàng đế về thứ này.
"Điện hạ, kiến trúc này, thần vô pháp phá, xin ngài thử mạnh mẽ công kích."
Cái gì!
Lời này nói ra, rất nhiều người đều kinh ngạc.
Bởi từ đầu đến giờ, Văn Húc đều giải quyết vấn đề nhẹ nhàng, đến đây lại bí. Vân Húc cũng biết mọi người kinh ngạc hắn. Hắn chạm tay lên khối lập phương, nói thật ý tưởng.
"Bởi, thần không thấy chỗ mở. Giờ chỉ có 2 cách, mở từ bên trong hoặc mạnh mẽ bên ngoài. Mở bên trong đã không thể được."
"Vậy trẫm có thể thử công kích nó." Ở lời nói của hoàng đế rơi xuống, mọi người cách xa nhau ra, một vị khí hải 3 trọng võ giả ra khỏi hàng ngũ, hắn bắt đầu ra tay.
Kiếm khí từ kiếm trên tay tên khí hải 3 trọng này bắn ra, đâm thẳng khối lập phương, hiển nhiên, nó vẫn không phản ứng.
Vân Húc bước xem xét, khối lập phương không hề bị tổn thương. Linh lực từ tay hắn chảy vào, hắn cảm giác nó ở bàn tay mình biến mất, đang mờ nhạt dần. Đột nhiên, hắn như hiểu ra gì đó.
"Hoàng đế, thần đã có cách, chỉ cần truyền linh lực vào nó, nó căng bạo, sẽ tự mở ra. Chỉ là..." Vân Húc nghĩ đến chuyện kia, hắn tuy đoán mò đấy, hắn vẫn nói.
"Từ kinh nghiệm của thần, nó không hề sai, sợ cái là sợ chúng ta đang cung cấp linh lực cho 1 thứ không biết, nó mở ra có thể là nguy hiểm và t·hảm h·ọa."
Bất quá, hoàng đế có vẻ đã có quyết định.
"Tới tận đây còn lùi làm gì. Trẫm phê chuẩn, hãy giữ lại nửa số người đề phòng, thứ đó có mạnh mấy cũng diệt được."
"Có lẽ, chúng ta phải sợ bẫy rập hơn là sinh vật thôi thôi." Thừa Tướng gật đầu.
Đại lượng võ giả tập hợp, hầu hết đều là khí hải 1 trọng. Vân Húc có thể thấy đại lượng linh lực của bọn họ truyền vào khối lập phương, mọi người xếp thành hàng dài truyền vào vào. Tất cả đều bị khối hộp hấp thu, tuy nhiên, nhiều như vậy vẫn không có phản ứng. Toàn bộ binh lính khí hải 2 trọng cũng hao hết. Tới lúc này chỉ có dùng đến Khí Hải 3 trọng võ giả ra tay.
Hoàng đế vẫn không đổi sắc, chỉ cần giữ lại hai chục vị khí hải 3 trọng, còn lại không đáng lo. Chỉ là, trong dự liệu của Vân Húc, bọn họ phải chờ đến khối lập phương mở ra quá lâu.
15 năm sau.
Vân Húc không thể nhớ được, hoàng đế sắp từ bỏ hi vọng, bọn họ dự tính mấy năm nữa liền đi, tiếng lách cách trong đó mới phát ra. Vân Húc có thể thấy khối lập phương phát sáng, đại lượng võ giả xung quanh kiệt quệ đi xuống.
Mạnh Hạo.
Chuẩn bị dậy.
Mạnh Hạo cảm giác rất nhiều năng lượng rót vào, ngăn cách qua hệ thống phòng vệ tiến vào cơ thể hắn. Hắn có thể cảm giác rõ ràng nó gia tốc tốc độ dung hợp với cơ thể mới. Dù sao thì cũng xong rồi, hắn nên tỉnh dậy, hắn chỉ tò mò thứ gì làm hắn dậy.
Ở quân doanh hoàng đế không khi nào là không ngủ gục, hắn nhìn chằm chằm khối lập phương nằm đằng kia.
Bỗng chốc.
Nó mở ra.
Trong tầm mắt hắn, bọn họ thấy bên trong khối lập phương là một quan tài tinh kim, 1 thân thể cao lớn 3 mét nằm đó, đôi mắt ông ta hoang dại.
"Hoàn toàn giống người, này mới là Đấng sáng tạo đích thực, đó chính là đấng sáng tạo a, ta thực sự đã tìm được.".
Hoàng đế vui sướng cõi lòng, hắn tò mò bí mật đó là gì, thấy một khắc, hắn cũng quên mất phải cẩn thận. Nh·iếp chính Thượng Hái nâng hắn dậy. Chờ đợi lâu ngày, tâm thần đã mỏi mệt.
Hắn đã quên mất sự sợ hãi, hắn chỉ muốn chạm tới.
Hắn muốn chạm vào.
Cơ thể hoang dại mở mắt, nó đứng dậy khỏi quan tài, các quan đại thần nâng đỡ hoàng đế tới gần người đàn ông hoang dại đó. Hoàng đế nhận ra mình không biết nên nói ngôn ngữ gì, hắn ra hiệu cho Vân Húc.
"Ngươi mau nói, nói ngôn ngữ tượng hình dễ hiểu nhất."
Vân Húc đứng ra giữa, hắn bắt đầu hồi tưởng trong đầu mình mấy ngôn ngữ cổ, hắn chọn một cái dễ hiểu nhất, phát ngôn, phiên dịch lời của hắn bỏ thêm vào. Trong lòng hắn, khá loạn vì hắn không bít bổ sung thêm gì, ngôn ngữ hắn nói cũng có người biết đấy chỉ là không hiểu rõ bằng kẻ khảo cổ như hắn thôi.
Vân Húc vừa nói vừa làm động tác kịch câm.
"Đấng sáng tạo, này là là hoàng đế vương triều, ngài ấy muốn bất tử, ngài thành toàn. muốn gì cũng được. Ngoài hoàng đế, ngài chọn ai cũng được."
Vân Húc bổ sung thêm một câu gây bất lợi.
Chỉ thấy.
Mạnh Hạo dùng một tay chộp lấy đầu hoàng đế, bàn tay dịch xuống bả vai Vu Thiên.
Cờ rắc.
Á à.
Ngươi định làm gì hoàng đế, nh·iếp chính quan như muốn gào thét, ở tầm mắt của hắn, đấng sáng tạo chạm bả vai hoàng đế, ông ta một bẻ vỡ nát.
Hoàng đế kinh hô lên đau đớn, ông ta ngã gục xuống mặt đất thở dốc liên tục.
"Mau hộ giá, cầm xuống."
Một đám binh lính xung quanh bắt đầu xuất kiếm hướng không biết nguy hiểm xuất kích. Dù là đấng sáng tạo, bọn họ cũng không thể bất chấp tính nhiều vậy.
Cong.
Từng lưỡi kiếm hỏa hoa phát ra.
Tia sáng lan tỏa khắp căn phòng.
Mạnh Hạo không hề bị sao. Cũng không phải, hắn đang hấp thu dinh dưỡng từ SH372 để hồi phục v·ết t·hương.
Vết thương lành xong, Mạnh Hạo xài bâng cua 1 tay chộp lấy một tên khí hải 3 trọng. Khí lực đối phương suy kiệt, Mạnh Hạo bẻ phát liền gãy cổ c·hết.
Dám bất kính với hắn, kết quả chỉ có một. Chỉ là, hắn có chút nghi ngờ nhìn đám người.
Hoàng đế quỳ gục xuống sàn, 1 phát giao thủ hắn liền biết không ổn. Nội tâm như muốn nứt, hắn cầu trường sinh không thể thất bại. Hơn hết hắn không muốn c·hết ở đây.
Hắn càng hối hận mình đến quá gần, lại càng lo tới chậm sẽ bị người khác đoạt bí thuật trường sinh. Lo lắng kèm hi vọng mâu thuẫn đan xen .
"Đấng sáng tạo ông ta căn bản không coi chúng ta là người, g·iết ông ta."
Nh·iếp chính như muốn nói, từ g·iết ra khỏi miệng, Mạnh Hạo liền chộp hắn, hàng loạt kiếm sắt đâm lên người Mạnh Hạo, tất cả đều không tác dụng.
"Sao sẽ." Nh·iếp chính không thể tin.
Cờ rắc.
A.
Nh·iếp chính quan bị Mạnh Hạo phát nắm lấy, bẻ cổ c·hết.
Đám khí hải 3 trọng giao lưu ánh mắt với nhau phát ra là tuyệt vọng, bọn họ ý thức được nguy hiểm, đã muốn bỏ trốn.
Lùi xa cách Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo nhìn hoàng đế nằm dưới đất, mặc dầu b·ị t·hương rất nặng, ông ta vẫn cố nắm lấy chân hắn. Vu Thiên đã từ bỏ hi vọng chạy trốn, hắn muốn bất chấp.
"Đấng sáng tạo, ta chỉ cần sự trường sinh, c·hết không từ, ta cũng già rồi, ta không còn gì để mất."
Hắn dập đầu xuống van xin, cơ bản đã không quan tâm.