Chương 32: Tin Buồn
"Muội đi học có tốt không?" Tần Đạo muốn hỏi về tình hình học tập một chút.
"Khá tốt, huynh ngày càng giỏi, nghe nói khối của muội có vài người nhắc đến huynh, giờ toàn điểm 10."
"Vậy ừm, Là chuyện nhỏ thôi."
Tần Đạo gật đầu, hắn không có ý định làm cho mọi người chú ý với nhiều điểm 10, hắn chỉ làm vì nhiệm vụ, hắn thật bất đắc dĩ. Nếu có thể, hắn muốn mình là người bình thường, trải qua cuộc sống này giống một người bình thường một cách chậm rãi.
Nhưng hắn vẫn nhớ mình là ai, hắn không thể làm thế.
"Muội đừng lo lắng quá, nếu muốn có điểm cao, huynh có thể giúp muội làm bài tập về nhà."
"Không cần đâu, muội không giỏi như vậy trên lớp." Tần Linh Chi ngay lập tức từ chối lời đề nghị của hắn. Tần Đạo lắc đầu, hắn chỉ nói vậy vì hắn đã biết câu trả lời.
Hắn nhìn trời mưa xung quanh mình, nước mưa nhỏ giọt từ xung quanh ô xuống. Hắn suy nghĩ về cảm giác với thời gian trôi qua, nó trôi chậm lại khi mưa rơi nhưng không chậm lại ở thực tại. Thời gian là vô tình, vì nó cứ trôi.
Bản thân hắn thật sự rất thư thái. Đã lâu rồi, hắn cảm thấy thật yên bình, hắn muốn sự yên bình này tồn tại mãi mãi trong tim. Đáng tiếc rằng cuộc sống luôn nghiệt ngã, cuộc sống của mỗi người có hạn, không sống lâu. Sau này có thể sẽ không còn thấy nữa. Sau hàng chục ngàn năm, cảm nhận về thời gian đối với hắn đã trở nên mờ mịt. Thời gian trôi, Hắn thì muốn thời gian dừng lại.
Hắn muốn lắm.
"Huynh lại bi quan điều gì đó."
"Không có gì cả, muội chưa hiểu thôi."
Muội muội hắn lại hỏi, Tần Đạo lắc đầu, hắn nghĩ về tương lai không rõ ràng mà hắn không biết. Lúc đó, hắn mới chú ý tới một điều. Nhìn vào chiếc cặp của muội muội đeo, hắn mới để ý đến nó. Thị lực của Tần Đạo rất mạnh, vì hắn là một Tiên Giả, hắn có thể nhìn thấy một lá thư có hình trái tim nhỏ lộ ra ngoài, nhìn qua khe cái cặp. Nếu không phải thị lực của hắn mạnh là không thấy đấy, người thường cũng không thể nhìn thấy.
Có lẽ, có người tỏ tình với muội muội hắn. Tuy nhiên, Tần Đạo không quan tâm, mỗi người sinh ra có quyền quyết định của riêng mình, có ý chí của riêng mình. Như Tập Khắc và Nghi Phương, hắn không thể cưỡng cầu hay thay đổi quá khứ của bọn họ.
Giống như hai chữ đã từng.
Muội muội hắn có quyền quyết định cậu chuyện của mình. Tuy hắn không can thiệp nhưng hắn vẫn sẽ ủng hộ mọi quyết định của nàng.
Tần Đạo bước trở về nhà, đóng lại chiếc ô và cất vào giỏ ở cửa, hắn bước vào nhà. Bấy giờ, hắn mới để ý rằng một bên áo đồng phục của mình bị ướt, nhìn quanh căn phòng khách và nhà bếp, những vật dụng quen thuộc. Mẹ hắn đang nấu cơm. Hắn muốn ghi nhớ khung cảnh này trong tâm trí mình càng lâu càng tốt. Nhưng hắn không biết phải làm thế nào, thời gian không thể dừng lại. Thà rằng hắn quên hết điều đó.
"Con về rồi ạ." Hắn chào mẹ.
"Sao con ướt một bên vai rồi, mau vào thay quần áo đi.". Lời nhắc của mẹ hắn vang lên.
"Dạ."
Hắn nói với mẹ, rồi vào thay quần áo và ăn cơm. Cuộc sống và sinh hoạt diễn ra như thường lệ. Sau khi bữa cơm kết thúc, Tần Đạo quay trở lại phòng của mình.
Hắn lôi con ký sinh trùng ra xem xét. Đêm qua, sau khi cho nó ăn thịt, Tần Đạo thấy nó ăn rất chậm, hôm nay mở ra đã bốc hơi rồi. Con ký sinh vẫn nằm đấy bất động, và co quắp. Tần Đạo mang nó ra ánh sáng ngoài trời.
Nó ngọ nguậy vài cái trong ánh sáng rồi co lại, phản ứng giống hệt lần trước hắn bỏ đói.
Tần Đạo chưa có ý định mở nắp thả nó ra nguyên cứu. Không phải hắn sợ nguy hiểm, mà hắn không hiểu gì về nó, cũng không có dụng cụ kiểm tra thêm. Bắt buộc phải có kinh hiển vi, hay các loại hóa chất để kiểm tra hành động của nó.
Tần Đạo không có mấy thứ đó, hiện tại là thế.
Và hắn cất nó đi.
Mỗi ngày vẫn trôi qua, thời tiết vẫn mưa, có lẽ do tác động của mùa hạ, liệu hắn sắp tốt nghiệp trường rồi chăng. Tần Đạo vẫn duy trì cuộc sống bình thường, và ngày hôm nay cũng trôi đi như bao ngày khác. Trong lớp học, Tần Đạo không tập trung vào bài giảng, tâm trí hắn đã trôi về khung cảnh bên ngoài, lang thang trên những đám mây.
Trời mưa rơi nhè nhẹ và liên tục.
Ánh mắt của Tần Đạo đôi khi nhìn vào chiếc đồng hồ treo trên tường, quay vòng chậm rãi từ trái qua phải và im lặng. Giờ đã là tiết 3 và hơn chín giờ, cách giờ ra chơi còn 15 phút. Lúc ngồi trong lớp, hắn thấy thời gian đến khi ra chơi lâu. Nhưng đến lúc phản ứng lại, hắn chắc sẽ thấy nó trôi nhanh. Có lẽ, chẳng mấy chốc nữa, hắn sẽ phải chia tay với khung cảnh ngôi trường này, hắn biết mình sắp kết thúc khóa học lớp 12.
Mưa vẫn tiếp tục rơi, nặng trĩu trong lòng Tần Đạo.
Đột nhiên, một cô giáo bước vào lớp. Cô ấy mặc một bộ đồ màu đỏ, mái tóc đen dài thả xuống vai. Tần Đạo chú ý thấy cô giáo ngắt lời của giáo viên đang đứng trên bục giảng.
"Tôi đến đây để gặp một học sinh."
Cô giáo mặc áo đỏ nói với giáo viên đang giảng bài. Đồng thời, cô ấy nhìn xuống lớp học và hỏi, quét mắt tất cả mọi người.
"Ai là Tần Đạo?" Cô ấy hỏi.
"Là Em, có chuyện gì ạ?"
Bị gọi tên, Tần Đạo chỉ trả lời theo bản năng, hắn đứng dậy khỏi bàn.
"E hèm."
Cô giáo thấy hắn, cô ấy cố tổ chức lại ngôn ngữ một chút, lại khàn cổ mấy tiếng. Cô ấy có vẻ ấp úng và nghiêm nghị. Sắc mặt cô ấy nhăn lại và nghiêm trọng.
Tần Đạo nghĩ sẽ có chuyện gì chứ.
Và cô ấy nói.
"Vừa nãy gia đình em có gọi điện đến trường. Tần Đạo, Cha em gặp t·ai n·ạn thuyền, đ·ã c·hết."
"Cái gì?"
Tần Đạo nghe tin cô ấy nói như sét đánh ngang tai, một cảm xúc khó hiểu trong hắn dâng lên. Lời cô ấy nói chậm rãi hiện lên từng chữ trong lòng hắn. Lớp học trong mắt hắn im lặng dần, chỉ còn tiếng đồng hồ treo trên tường vang vọng trong không gian. Mấy học sinh nhìn nhau, mắt di chuyển không rõ đến đâu. Họ cũng không thể hiểu được nỗi đau mà Tần Đạo đang trải qua.
Hắn cứ tưởng rằng từ đầu chỗ ấy có rất nhiều người bắt cá và cha hắn sẽ an toàn.
Hắn đã lầm.
Nhưng hối hận liệu có còn kịp không khi mà hắn cũng không có cách ngăn cản cha hắn tiếp tục ra biển.
Hắn suy nghĩ về những ngày cha hắn ở lại nhà vào mùa hè. Có thể hắn không phải cố chủ Tần Đạo, nhưng Tần Hổ vẫn coi hắn là con trai. Mặc dầu ông ít nói, ông thật sự quan tâm hắn. Hắn biết chứ, nên hắn mới thương nhớ gia đình này.
Tần Đạo vừa suy nghĩ vừa rời trường, hắn đang đi trên đường về nhà, chạy bộ thật nhanh qua những cung đường, ngõ hẻm quen thuộc. Không khí xung quanh hắn náo loạn và vội vàng.
Hắn từng suy nghĩ về ngày đó, hắn từng tưởng, nhưng hắn không thể ngăn chặn được. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Tần Đạo vội chạy, hắn về đến nhà. Ngôi nhà vẫn như thế, vẫn một phong cảnh quen thuộc, mái ngói, tường vây và cửa vào. Chỉ khác, ngôi nhà đông đúc hơn mọi hôm, một bầu không khí kỳ lạ, những tấm vải trắng treo đầy bên ngoài ngôi nhà.
Tần Đạo dừng trước cửa, hai bên có những chiếc lọ sự trắng, trong lọ cắm đầy những đóa hoa cúc màu vàng, rậm rạp vươn ra. Tần Đạo bước vào nhà, hắn thấy rất nhiều tiếng hàng xóm đang nói chuyện xì xào. Những người này sống gần nhà hắn và hắn biết tên bọn họ, những lúc đi học, hắn thường hướng những người này chào.
Họ đang túm tụm lại, tập trung bàn tán về c·ái c·hết của cha hắn.