Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tọa Độ Của Sự Dĩ Vãng

Chương 33: Trở Lại Lần Nữa




Chương 33: Trở Lại Lần Nữa

"Nghe nói là đi biển."

"Hình như ông ta gặp s·óng t·hần hay gì."

"Không phải vậy."

Tần Đạo vụt qua họ và vào trong nhà. Trong đó, có một chiếc quan tài đặt giữa nhà, bên trong trống rỗng không có gì ngoài một thứ. Đó là một cánh tay cuốn bằng vải được đặt ở đấy. Mẹ và muội muội của hắn ngồi bên cạnh quan tài, hai người đang khóc thương.

Mẹ hắn ôm lấy thành quan tài và khóc, dường như nàng khóc không thể ngừng. Còn muội muội hắn thì đang rưng rưng nước mắt ngồi chờ ở một bên.

Mặc dù cha hắn hiếm khi có mặt ở ngôi nhà này, nhưng ông ấy lại là một người cực kỳ quan trọng. Chính cố chủ Tần Đạo ngày xưa cũng sẽ cảm thấy áp lực nếu ông ấy c·hết đi.

"Tần Hổ, anh c·hết thảm vậy, anh c·hết như thế này, gia đình chúng ta sẽ phải sinh hoạt như thế nào." Mẹ hắn vừa ôm lấy quan tài vừa gào rống.

Cha hắn là chủ gia đình, mọi thu nhập đều phụ thuộc vào ông ấy. Khi tưởng tượng ông mất đi, hắn có thể nghĩ ra kết quả sẽ như thế nào. Hắn nắm lấy tay muội muội mình như muốn hỏi.

"Chuyện này xảy ra khi nào?"

Muội muội hắn lau đi nước mắt và bắt đầu kể lại câu chuyện cho hắn, từ khi cảnh sát đến nhà cho đến khi nhận được tay cha.

"Ngay vừa rồi cảnh sát đến nhà nó, ba ba kéo lưới và không may bị cá mập t·ấn c·ông. Cảnh sát còn bảo người trên thuyền bị lật úp và t·ử v·ong hết, chỉ còn một người sống sót. Cuối cùng, họ tìm được một cái tay xác nhận ADN của cha." Muội muội vừa nức nở vừa nói.

"Tại sao lại có cá mập đột ngột như vậy?"

Hắn muốn hỏi, nhưng hắn biết đặt câu hỏi này ra sao, không có ý nghĩa. Theo lẽ thường, vùng biển đó có nhiều cá, và khi có nhiều cá, việc bắt gặp cá mập săn mồi là điều bình thường.

Tần Đạo không thể làm gì khác ngoài việc ngồi t·ang l·ễ cho cha hắn ở nhà. Hắn gửi tin nhắn xin phép nghỉ 3 ngày đến trường học.

Kèn trống trong nhà hắn vang lên 2 ngày.

Ngày cuối là ngày tiễn đưa.

Tần Đạo đi cùng đoàn người, có đầy đủ mọi người quen của cha hắn, từ hàng xóm cho đến những người ở bến cảng. Họ đi theo sau, Tần Đạo cùng mẹ và muội muội dẫn đầu, đeo khăn trắng.

Công việc cuối cùng là đưa cha hắn đi chôn cất ở nghĩa địa. Tần Đạo tình cờ gặp được người duy nhất còn sống sau vụ thuyền chìm đó, là Từ Hải. Người này cũng đến dự t·ang l·ễ của cha hắn và thắp một nén hương.

Nhìn qua.

Dáng người Từ Hải tiều tụy, trên mặt có những vết xước, một cánh tay của ông ta bị mất và ông ta đang phải một cuốn bó bột khăn trắng.



Theo chân đến địa điểm cuối cùng, khi tay cha hắn được đặt xuống hố đất và chôn. Tiếng kèn trống vang liên tục, nơi này là khu nghĩa trang, một nghĩa trang gần biển của thành phố New Ocean. Mặc dù cha của Tần Đạo chỉ còn một cánh tay, ông vẫn đã được an táng, còn hơn những người đi biển c·hết trong đại dương sâu thẳm.

Ở vùng biển này, không thiếu những người đi biển mà không trở về, họ chắc chắn chỉ còn bia mộ.

Giấy vàng bay phất phới.

Tang lễ đang kết thúc.

Tần Đạo dời khỏi đám đông, đi ra bờ biển và vẫn đeo khăn tang đứng trên cát. Từ Hải và một số người khác cũng tham gia trong buổi chôn cất. Họ giải tán sau khi mặc niệm về n·gười đ·ã k·huất xong. Sau sự kiện này, Từ Hải đã sống sót và trở về, nhưng ông ta có vẻ ít nói.

Nãy Tần Đạo vừa gọi riêng ông ta ra bờ cát để nói chuyện. Nếu ông ta không đến thì nửa đêm hắn sẽ thăm nhà ông ta.

Và ông ta đã đến.

"Từ Hải, cha ta c·hết như thế nào?"

Tần Đạo không vòng vo, hắn đi thẳng vào vấn đề, hắn muốn hỏi ông ta về việc cha hắn, đây là một hy vọng hão huyền về chuyện thủ phạm không phải cá mập.

"Đó chỉ là một t·ai n·ạn cá mập. Cậu cũng biết rồi, đúng không?" Từ Hải trả lời thẳng thắn chỉ trong một câu. Tần Đạo muốn nghi ngờ, nhưng hắn cảm thấy ông ta không có lý do để nói dối. Hắn thật sự muốn nắm lấy một tia hy vọng để chất vấn.

"Tôi chỉ nghi ngờ ông không nói thật."

"Những gì tôi nói là sự thật, cậu hãy chấp nhận sự thật."

Từ Hải không quan tâm đến những lời nói của hắn, ông ta chỉ nói vậy rồi rời đi.

Ông ta chỉ là một người xa lạ, không liên quan gì đến gia đình Tần Đạo.

Ông ta đã đến dự t·ang l·ễ chỉ vì trách nhiệm tri ân n·gười đ·ã k·huất như một phong tục. Tần Đạo hiểu điều đó, hắn đợi kết quả và đó vẫn là cá mập.

Tần Đạo nhìn những cơn sóng biển dữ dội ngoài xa, hắn không biết phải làm gì. Nhưng trong tâm trí hắn, có một sự linh cảm rằng hòn đảo Gramp đang tiềm ẩn nguy hiểm, nhưng lý trí luôn khuyên hắn không nên đến đó. Đúng vậy, hắn vẫn còn nhiệm vụ chưa hoàn thành. Hơn nữa, nếu hắn c·hết, gia đình sẽ ra sao? Họ sẽ sống thế nào?

Hắn không yên tâm.

Dù cá mập là thủ phạm gây ra c·ái c·hết của cha hắn, đúng là hắn không thể chấp nhận cái kết quả đó. Hắn biết rằng hòn đảo Gramp cũng là nguyên nhân gián tiếp của sự việc.

Nhưng trong tương lai gần, gia đình hắn đang trải qua khó khăn về kinh tế, và hắn nghĩ rằng hắn phải giải quyết điều đó. Gần đến cuối năm học, chỉ cần hắn học giỏi và có một công việc ổn định, hắn sẽ cứu vớt gia đình và mọi thứ.

Một điều nữa.



Hắn muốn mọi người ra khỏi nơi nguy hiểm này.

Thời gian trôi qua.

Tần Đạo bước vào kỳ thi cuối cấp lớp 12 của mình.

Một ngày nọ, tại phòng thi, đông đúc người đến người đi. Hắn vào phòng và hoàn thành toàn bộ đề thi tốt nghiệp trong 10 phút. Hắn đặt bút xuống, nộp bài và ngồi chờ trong phòng thi.

Không lâu sau, giờ tan, hắn thấy tất cả bạn học đã hoàn thành bài thi. Cùng nhau, bọn họ tụ tập lại và chụp một bức ảnh kỷ yếu cuối cùng.

Trên bức ảnh, Tần Đạo cười.

Một nụ cười mà ít khi hắn dùng đến.

Có lẽ hắn đã kết thúc mọi thứ ở đây rồi.

Ở ngôi trường này.

........

Cổng trường.

Tần Đạo cùng nhóm bạn quen tụ lại lần cuối sau buổi thi. Hắn nhìn quanh, có Trúc Văn, Thế Nhạc, Lâm Kỳ và hắn.

Tổng cộng 4 người.

Không đủ 5 người, không sao cả.

Họ bắt đầu một trận đấu 5v5 cuối cùng, 4 người và 1 người kênh thế giới.

Dù trong tương lai, hắn không biết sẽ xa bọn họ trong bao lâu. Nếu có theo học đại học, sự thật rõ ràng là hắn không cần suy nghĩ và lựa chọn ngôi trường tốt nhất.

Tất cả vì nhiệm vụ.

Chuyện của cha hắn đã qua đi, mặc dù có thể mẹ hắn sẽ phải đi làm thuê để nuôi gia đình. Hắn chỉ cần tiến lên, chuyện này sẽ sớm kết thúc.

Rời khỏi quán nét, hắn tạm biệt mọi người. Một lần tạm biệt không biết khi nào gặp lại, chắc có thể gặp Lâm Kỳ vài lần đến khi câu ta có việc. Tần Đạo đi thẳng về nhà.

Mở cánh cửa, hắn không nghe thấy tiếng nấu cơm của mẹ. Thay vào đó, là một khung cảnh yên tĩnh. Tần Đạo bắt tay vào nấu cơm và xào rau, hắn bật đèn lên và dọn dẹp ngôi nhà.



Mọi thứ đã hoàn thành, hắn thấy muội muội đã về. Muội muội hắn mang cặp sách, về muộn và vội vàng thay quần áo để ăn. Tần Đạo nhìn đồng hồ, đã 8 giờ. Hắn biết rằng đêm nay mẹ hắn sẽ về muộn.

Từ bây giờ, sẽ thế này.

Tần Đạo và muội muội cùng nhau vui vẻ ăn cơm, hắn nhớ lại bức thư tình cuối năm 12 của muội muội và không nhịn được hỏi.

"Muội muội, trước đó huynh thấy muội nhận được thư tình, muội đã đọc chưa?"

"Huynh có lén xem không vậy?" Muội muội nàng dừng việc ăn cơm và nhìn chằm chằm hắn, đặt câu hỏi với sự nghi ngờ.

"Không, tình cờ huynh thấy nó qua khe hở trong cặp của muội." Tần Đạo biện minh cho lời nói của mình.

"Vậy à, nhưng cuối năm 12 rồi, muội đã chia tay."

Muội muội hắn tiếp tục ăn cơm, nàng không cho thấy bất kỳ dấu hiệu buồn rầu nào. Tần Đạo đã biết trước, hắn đã biết trước kết quả này, cả hắn và Lâm Kỳ, khi hai người ít gặp nhau hơn.

Mỗi người có con đường riêng của mình.

Tần Đạo không thể biết được tình bạn của hắn và Lâm Kỳ sẽ còn kéo dài bao lâu.

Tần Đạo kết thúc bữa cơm và sau đó hắn lên phòng, mở một ngăn kéo khác của mình.

Trong đó, một chiếc hộp nhạc với ngôi sao lấp lánh bên trong. Tần Đạo mở hộp nhạc, kéo dây cót, và tiếng nhạc trong đó vang lên.

Hắn nằm xuống giường, cảm nhận không gian quanh mình xoay tròn, thời gian trôi đi và mọi thứ dần phai nhạt. Hắn biết rằng hắn không thể níu kéo mãi được, mọi thứ sẽ trôi qua.

Một màn sáng hiện ra trước mắt hắn khi hắn ngủ dần, Tần Đạo quyết định rời khỏi nơi này. Có thể sau nhiều năm, hắn mới trở lại và gặp lại những người đã quen ở thế giới này. Việc hắn rời đi là điều bắt buộc, nó phải xảy ra.

Mọi thứ ở đây đã ổn định, vậy hắn để cho bản năng làm công việc của nó đi.

Hắn kích hoạt kỹ năng.

Xuyên qua vạn giới.

Tâm hồn của Tần Đạo rời đi, chỉ còn lại một khuôn mặt chìm trong vô thức đang ngủ.

Vũ trụ 6776.

Mạnh Hạo mở mắt một lần nữa, hắn nhớ lại tên của mình và không biết thời gian đã qua bao lâu. Mạnh Hạo muốn di chuyển, hắn nhìn xung quanh và nhận ra rằng mọi thứ không ổn.

Mạnh Hạo chỉ di chuyển được linh hồn, linh hồn hắn trôi nổi giữa phòng tu luyện, mắt hắn nhìn thân thể mình nằm yên giữa căn phòng.

Thân thể phàm nhân của hắn đ·ã c·hết, chỉ còn lại xương cốt.