Chương 31: Học Sinh Giỏi
Tuy nhiên, hệ thống đưa ra một gợi ý khác cho hắn.
[Hệ thống phát hiện âm thanh trùng khớp với âm thanh của ký sinh trùng đã ký sinh ký chủ. Do đang dưới nước, bước sóng bị thay đổi.]
Thật đúng là tiếng thét giống y hệt âm thanh mà con ký sinh trùng phát ra khi chiếm cơ thể hắn. Chỉ khác là dưới nước, âm thanh bị thay đổi nên hắn không nghe rõ. Lý do khiến hắn lo lắng là vì những người xung quanh có nguy cơ gặp rủi ro. Vùng biển này hoàn toàn không an toàn, nguồn gốc của con ký sinh trùng có thể bắt nguồn từ biển, tỷ lệ tồn tại dưới đáy đại dương còn cao hơn so với trên cạn. Hắn càng không dám ở lại hòn đảo này quá lâu.
Nhưng làm thế nào để ngăn mọi người ra khơi đây?
Hắn không biết.
Hắn cũng không lo lắng quá nhiều như vậy.
Vẫn có rất nhiều người đi bắt cá và trở về an toàn.
Chỉ mong mùa cá này qua đi mà không ai gặp rắc rối. Khi mùa vụ kết thúc, cha hắn cũng sẽ không ra biển nữa.
Tần Đạo suy nghĩ và chìm vào giấc ngủ.
Ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa, phòng trở nên sáng tỏ. Tần Đạo mở mắt, vươn dậy từ giường và ra khỏi phòng. Không khí buổi sáng tươi mát, mọi người đang dọn dẹp và sắp xếp đồ đạc để sẵn sàng rời khỏi hòn đảo. Tần Đạo nhìn thấy cha hắn đang trò chuyện với một số thành viên khác trong nhóm từ xa.
Hắn rời khỏi nhóm và đi dạo quanh khu nhà. Hắn cảm thấy hành trình tiếp theo sẽ là một chặng đường đẹp đẽ trước mắt, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là xong. Hắn không muốn quay lại đảo Gramp, cho đến khi đủ lực lượng, hắn còn nhiều việc phải làm, thời gian cần tới 24 năm để giải quyết nhiệm vụ đó. Với vấn đề cơ thể này, có thể để bản năng xử lý, bất kỳ khi nào gặp khó khăn, bản năng sẽ tự biết cách sử dụng Chủ Thần Điện làm việc. Với khả năng tu vi của mình, không có gì có thể đe dọa hắn, ngay cả súng đạn.
Về chuyện cha hắn ra khơi, hắn đã hiểu, không thể ngăn cản được. Hắn rất muốn khuyên cha, dù hắn có sức mạnh, hắn không đủ khả năng xoay chuyển đại dương bao la.
Tần Đạo suy nghĩ mơ màng, hắn đi lên thuyền thuyền theo mọi người trở về đất liền. Trước khi ra khơi, hắn mới nhận ra người đứng gác ngọn hải đăng đang tiễn ai đó, không phải tiễn hắn và đồng đội. Hắn biết vì hắn nghe thoáng loáng mọi người gọi ông ta là người gác ngọn.
"Ta là Lệ Vũ, hẹn sau này còn gặp lạo."
Tần Đạo nghe thấy một tiếng nói nhẹ nhàng từ xa. Hắn ngồi trên thuyền và rời khỏi, xa dần hòn đảo.
Một tuần sau đó, không có sự cố xảy ra. Tần Đạo tiếp tục bắt cá như bình thường, chỉ có một ngày hắn nhìn thấy người cá. Hắn vẫn không thể chộp được sinh vật đó.
Vì Tần Hổ lo lắng về việc đánh cá nhiều ảnh hưởng đến việc học của hắn, ông ấy quyết định cho Tần Đạo nghỉ đánh cá sau một tuần làm việc.
Tần Đạo trở về nhà và chào hỏi mẹ vì đã lâu không về. Ngay khi hắn lên phòng, hắn nhớ ra rằng hắn đã quên một thứ, con ký sinh trùng kia.
Hắn mở ngăn kéo tủ và thấy một lọ thủy tinh, bên trong có sinh vật ký sinh. Tần Đạo đặt nó ra ánh sáng để quan sát, sinh vật ký sinh giống như một con giun, nằm im không động. Hắn nghĩ rằng nó đ·ã c·hết, vì cơ thể nó như con giun khô và co rúm lại.
Dưới ánh sáng mặt trời, sinh vật bắt đầu vùng vẫy, chạm vào thành ống thủy tinh và rút lại, có lẽ nó nhận ra không thể thoát ra khỏi đây và từ bỏ ý định. Tần Đạo có cảm giác như loài vật này có thể chịu đói trong thời gian dài và hạn chế hoạt động để tiết kiệm năng lượng.
Nó giống như một hình thức ngủ đông.
Hắn quyết định tối sẽ lén trộm một ít thịt trong tủ lạnh để cho con ký sinh ăn. Tất nhiên, hắn sẽ làm chuyện đó vào buổi đêm. Hắn không chắc rằng nó sẽ sống được bao lâu, nhưng hắn muốn đảm bảo rằng hắn có thể nuôi nó để nghiên cứu sau này.
Một ngày trên lớp, Tần Đạo nhận lại bài kiểm tra của mình, tất cả đều là 10. Hắn rất hài lòng. Tần Đạo ngồi trên bàn, hắn có thể cảm nhận ánh mắt ngưỡng mộ từ các bạn học cùng lớp.
Khi giờ ra chơi đến, họ tập trung lại gần quanh Tần Đạo.
"Ồ, Tần Đạo, ta không ngờ ngươi giỏi đến vậy, toàn 10 à."
"Trước đây ngươi bình thường mà, sao giờ thông minh thế."
"Có bí quyết gì không."
Tần Đạo ngồi đó, hắn cười đáp lại từng người bạn qua lời nói, tự dưng thông minh ra, và hứa với họ rằng hắn sẽ giúp đỡ họ khi có bài kiểm tra, đảm bảo ít nhất 7 điểm, phần còn lại họ phải tự cố gắng. Điều này là quan trọng đối với hắn, hắn không muốn mình quá nổi bật và gặp rắc rối trong trường.
Sau giờ học, Tần Đạo cùng Lâm Kỳ đi về một đoạn đường.
"Tần Đạo, mấy ngày không thấy, sao ngươi bỗng dưng học giỏi thế?" Lâm Kỳ tò mò hỏi.
"Ta ôn lại bài học một chút, đột nhiên đầu óc sáng ra. Không hỏi sao lại cảm giác mấy bài đó rất dễ."
"Ngươi cũng quá may mắn. Chúng ta là bạn thân mà, nói đi, đừng giấu."
Tần Đạo lắc đầu, nói rằng việc hắn mở ra chủ thần điện chép bài, Lâm Kỳ chắc chắn nghi là lời nói dối, ai mà tin vào một thứ tên là chủ thần điện, một thứ chỉ tồn tại trong mơ.
"Ta nói thật đấy, Lâm Kỳ, đầu óc ta tự nhiên sáng ra khi đọc sách. Nhìn vào bài là tự biết làm."
"Thật à, vậy ngươi hứa sẽ giúp ta được 8 điểm đấy." Lâm Kỳ cũng không tiếp tục hỏi nữa.
"Ta hứa."
Từ đó, Tần Đạo sẽ giúp Lâm Kỳ về việc đạt được 8 điểm. Dù sao, cả hai là bạn thân của nhau.
Tần Đạo vẫn quyết định học cho đến khi mùa ra biển kết thúc, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Hắn vẫn học như thường, để thời gian trôi qua như một dòng chảy của dòng sông.
Tiếp theo, hắn đi chơi nét cùng Thế Văn và Trúc Nhạc. Đây chỉ là một cuộc đi chơi bình thường không có gì đặc biệt, hắn vẫn đánh tổ hợp chiến kém và không giỏi. Sự khác biệt ở chỗ là cả hai đều vui vẻ và chơi với hắn, bởi vì hắn là một học sinh giỏi chăng?. Tần Đạo không biết việc mình trở thành học sinh giỏi có khiến họ trở nên hai mặt hay dằn vặt cơn tức giận và dấu nó bên trong mình.
Hắn không biết.
Hắn chỉ biết rằng hắn phải hoàn thành công việc của mình, đó là giúp họ đạt được 7 điểm trong bài kiểm tra. Còn việc thi cử thì tùy thuộc vào số phận, việc lừa trước mặt giám thị quá khó khăn.
Một ngày trời mưa, Tần Đạo cảm thấy thời gian học lớp 12 của mình đã trôi qua hơn một nửa. Hắn mở ô và bắt đầu đi về nhà sau khi tan học. Khi đã đi được nửa đường, hắn nhớ ra rằng hôm nay muội muội đã quên mang ô. Sáng hắn thấy nàng chạy vội đi học mà không cầm gì.
Vì vậy, hắn quay lại trường.
Tần Đạo trở lại, trường học vẫn đông đúc, vì có nhiều học sinh bất ngờ quên mang ô thật. Hắn đến lớp của muội muội để kiểm tra và thấy có khá nhiều người đứng ở ban công, muội muội hắn cũng đang đứng ở đó. Hắn đã đến, vì vậy muội muội mới chạy vội ra dưới ô hắn.
"Huynh nhớ ra, muội quên mang ô nên huynh mới đến đón muội." Tần Đạo giải thích lý do hắn đến.
"Huynh nhớ là được."
"Đi về."
Tần Đạo và muội muội đi cùng nhau ra khỏi trường. Hôm nay hắn mới nhớ đã có lâu rồi hắn và muội muội cùng về nhà khi trời mưa. Lần cuối cùng là bao lâu rồi, hắn nhớ rằng đó là khi hắn lớp 10, trong ký ức của cố chủ về những ngày mưa. Thời tiết hôm nay vẫn giống như vậy.