Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tọa Độ Của Sự Dĩ Vãng

Chương 28: Ra Khơi




Chương 28: Ra Khơi

Trong một ngày như vậy, Mạnh Hạo vẫn tiếp tục cuồng dại tu luyện, sau khi chắc chắn rằng tiếng kêu của chúng có thể báo hiệu cho hắn về bất kỳ sự xuất hiện của dị vật nào. Mạnh Hạo tạm dừng việc sử dụng thần hồn của mình để dò xét, và hắn tập trung vào việc tu luyện.

Hắn nhận ra rằng khi tập trung thì tốc độ tu luyện rất hiệu quả, tốc độ tu luyện phải tăng lên 1/10. Đừng coi đó là con số nhỏ, bởi vì có ít còn hơn không. Ví dụ, nếu Mạnh Hạo cần 10.000 năm để đạt đến nhập đạo nhị trọng, thì thời gian đó sẽ bị rút ngắn còn 9000 năm. Thỉnh thoảng, Mạnh Hạo sẽ rời khỏi phòng tu luyện để kiểm tra một số mẫu hài cốt cơ thể mới của mình.

Qua một khung kính, Mạnh Hạo có thể nhìn thấy những cột sống nằm yên tĩnh, phản ứng bên trong diễn ra rất chậm, thậm chí nhỏ bé. Mất hơn 30.000 năm mới có một mẩu xương mọc lên, quá chậm. Tuy nhiên, Mạnh Hạo không vội vàng, hắn chờ đợi mà không làm gì khác, sau tất cả đây là lần đầu tiên hắn làm việc này.

Sau thêm 2000 năm, Mạnh Hạo vẫn chưa cảm thấy rằng mình vẫn chưa tu tới Nhập Đạo Ngũ Trọng, tốc độ tu luyện tăng 1/10 nhưng sao lại tu luyện chậm như vậy, có phải là cảnh giới càng cao thì tu luyện càng lâu. Mạnh Hạo có một cảm giác mơ hồ về điều này. Hắn không làm gì khác ngoài việc tiếp tục nhắm mắt và tu luyện và nghĩ sẽ thành công.

Một ngày nọ, hệ thống thông báo cho Mạnh Hạo về thời gian cơ thể hắn đoạt xá được ở thế giới khác.

[Leng Keng, hệ thống tính toán thời gian đã trôi qua 2 ngày ở thế giới khác.]

"Đến lúc rồi."

Mạnh Hạo cảm thấy đã đến lúc phải di chuyển, vì vậy hắn điều khiển một cái khoang bằng máy chạy tới. Hắn tự mình nằm vào khoang, nhắm mắt và bắt đầu suy nghĩ về việc xuyên qua. Nếu không may cơ thể này t·ử v·ong, hắn vẫn có thể chờ đợi mấy cỗ hài cốt kia chuyển thành người cho hắn nhập vào.

Nơi đây là chốn cơ thể đầu tiên của ta nhắm mắt nghìn thu.

Buồng máy được hắn điều khiển đóng lại từ từ, Mạnh Hạo kích hoạt kỹ năng.

Xuyên qua vạn giới.

Mạnh Hạo xuất hiện một lần nữa tại Thần điện chủ, đi đến chỗ ghế đá để ngồi. Hắn nhìn xung quanh mọi thứ bị vặn vẹo trong hư không, thời gian đang co lại. Hắn chuẩn bị xuyên qua, trở lại làm Tần Đạo và mất đi cái tên của mình.

Giữa đêm.

Tần Đạo mở mắt, hắn cảm thấy như đã trải qua hàng ngàn năm kỷ nguyên, thời gian kéo dài làm hắn bất ngờ. Hắn quên mất cái tên của mình, chỉ nhớ rằng hắn đặc biệt ở thế giới khác.



Thực tế, hắn là linh hồn đấng sáng tạo, có thể sống cuộc sống này một cách đích thực, hắn cảm thấy thật kỳ diệu.

Giữa đêm, Tần Đạo nhìn sắc trời, thấy còn lâu mới sáng. Nhìn lên đồng hồ treo tường, đã 3 giờ tối. Tuy nhiên, hắn không cảm thấy buồn ngủ, bởi vì linh hồn và cơ thể của hắn mạnh hơn trước rất nhiều.

Nhập Đạo Tứ Trọng.

Hắn nghĩ rằng trong vòng một ngày như hôm nay, hắn chỉ cần ngủ 3 tiếng đồng hồ, nhưng hắn vẫn nghĩ rằng mình nên ngủ 7 tiếng.

Ngủ cũng là một hình thức tận hưởng.

Nếu nói về việc tu luyện trong thế giới khác, Tần Đạo nghĩ rằng nó diễn ra rất chậm, một phần vì sự hạn chế và không đồng nhất của quy tắc, và thêm nữa là thời gian ngắn. Nhưng dùng điểm kinh nghiệm tăng lên thì rất nhanh.

Thứ đó quý giá, tuyệt không thể dùng. Chưa phải thời khắc sinh tử, Tần Đạo sẽ không có dùng.

Bởi vì bị gián đoạn giấc ngủ giữa đêm, Tần Đạo cảm thấy khó ngủ, hắn nằm yên mắt nhắm cho đến sáng, cảm nhận không gian xung quanh kéo dài. Hắn nhớ ra hôm nay phải đi ra khơi cùng bố.

Đã trôi qua 2 ngày rồi.

Sáng sớm này, hắn đi xuống nhà ăn sáng, có muội muội ngồi bàn ăn cùng. Muội muội hắn hôm nay vẫn phải đi học, chỉ riêng hắn vì lý do gia đình mà được nghỉ. Hắn thấy muội muội đang vui vẻ nhai đồ ăn, tâm trạng vui hơn thường lệ.

"Muội muội có chuyện gì mà vui thế."

"Không có gì đâu, chỉ là hôm nay muội cảm thấy vui."

"Thật sao?"



Tần Đạo muốn hỏi. Nhưng hắn suy nghĩ lại, chắc chắn là hắn sẽ không nhận được câu trả lời, nên hắn giữ im lặng. Linh Chi chỉ cười và không nói thêm, Tần Đạo đành từ bỏ việc đặt câu hỏi. Muội muội hắn đã ăn xong và đi học, còn hắn ngồi nghỉ ngơi.

Tần Đạo nhìn thấy đã 7 giờ rưỡi, hắn rời khỏi nhà để đến cảng cá, nơi cha hắn sẽ ra khơi. Nhờ trí nhớ và bản năng, hắn biết nơi cha hắn neo đậu con thuyền.

Tần Đạo tránh qua một số người, dừng lại ở một bãi neo đậu. Khung cảnh hôm nay vẫn như bình thường, đoàn ngư dân kéo nhau xách gách cá vội vàng chạy qua. Thu hoạch từ biển vẫn ổn định, trừ khi khu vực biển này bị ô nhiễm rác thải, người dân phải đi xa hơn.

Tần Đạo nhìn qua thiết kế của những con tàu ở đây. Dù gọi là tàu, nhưng hầu hết đều là thuyền gỗ, được sơn hoặc không được sơn màu, do các gia đình tự làm. Kết cấu bêb trong mỏng manh và chỉ cần đủ gỗ kín thì nước không thể tràn vào quá nhiều.

Tần Đạo đứng đấy, ngắm nhìn con thuyền của cha mình. Lúc này, Tần Hổ đang ngồi trên một cái lán dựng tạm bên cạnh con thuyền, ông gọi hắn lớn:

"Tần Đạo, hôm nay đã sẵn sàng chưa. Cha sẽ cho ngươi thấy cuộc sống của những người đi biển."

"Vâng." Tần Đạo gật đầu, hắn đi tới nơi cha hắn ngồi. Cơ thể hắn cảm nhận được sự rung động của với mặt đất. Hắn có hơn 4000 lực lượng, đất nền dưới chân hắn như một tảng băng mỏng, hắn khá lo sợ làm tổn thương những vật thể xung quanh. Tần Đạo, dù điềm đạm, vẫn di chuyển cẩn thận.

Tần Hổ vỗ vai hắn, động viên:

"Ngươi nhìn kìa, cha nói với ngươi rằng dù sau này ngươi có thể không ra biển. Nhưng nếu ngươi có thể học được một vài kinh nghiệm, sau này vẫn có thể kiếm sống bằng một nghề tay trái. Đời người không ai biết trước sẽ có lúc cần đến."

Tần Hổ nói như vậy, Tần Đạo lắng nghe và gật đầu, sự quyết tâm và hoài bão trong tâm hồn hắn có thể lớn hơn thế. Hắn mà đi câu cá, nhiệm vụ của hắn chắc chắn sẽ thất bại.

Tần Đạo vào lán và ngồi. Hắn phải chờ đợi, muốn đi biển cũng phải có đủ đội tàu.

Không lâu sau đó, một nhóm ngư dân đi chân trần đến, mỗi người mang theo một bao lưới. Dưới ánh mặt trời, làn da của họ rám nắng, có màu đen hồng của người sống trên biển.

Tần Đạo liếc mắt qua những người này, bởi bản năng đã cho hắn biết rằng hắn đã gặp họ trước đây. Cụ thể là khi hắn rời khỏi thế giới, bản năng của hắn đã tới cảng cá một lần và gặp họ. Hắn nhớ được một số tên, nhưng một số thì không.

"Từ Hải, nhóm của ngươi đã đầy đủ chưa, đã chuẩn bị đủ lưới đánh cá chưa."

"Rồi."



"Vậy thì chuẩn bị ra khơi."

Cha hắn chào hỏi các ngư dân, và họ đã sẵn sàng nhổ neo.

Những người này là đồng đội đi ra khơi cùng cha hắn, họ được cha hắn thuê, và là một trong số ít những ngư dân biết trước địa điểm đó. Tổng quát đã có những người biết thông qua các thương nhân tiết lộ, chỉ là số lượng người biết chưa nhiều lắm.

Sau khi neo được nhổ lên.

Tần Đạo đếm được tổng cộng có hai cái neo sắt cắm xuống biển trên chiếc thuyền được kéo lên. Lần này, Tần Hổ chuẩn bị sẽ dẫn theo một đội cùng 1 thuyền ra khơi. Tần Đạo chắc chắn sẽ cùng thuyền với cha mình.

Thuyền bắt đầu khởi hành, Tần Đạo ngồi trong khoang lái nhìn ra biển qua cửa kính. Thời tiết hôm nay khá đẹp, có mặt trời tỏa sáng, gió biển thổi rất mạnh. Thời tiết gần bờ mát mẻ, nhưng thời tiết ở ngoài biển lại khó nói trước. Trên biển tất nhiên sẽ có sóng lớn và gió mạnh, còn có những nguy hiểm không thể đoán trước. Tần Đạo tin rằng cha hắn đã chuẩn bị sẵn sàng và tránh xa những vùng biển nguy hiểm. Kinh nghiệm trước đây của ông ấy sẽ giúp ông ấy xoay sở dễ dàng.

Mở buồng.

Nhờ lực của gió, con thuyền bắt đầu lao đi. Tần Đạo ra ngoài, hắn có thể cảm nhận được hơi gió biển mát mẻ thổi vào mặt.

Địa điểm mà họ muốn đến hiện tại là đảo Gramp, nằm cách biển 500 hải lý về phía đông. Đảo này khá nhỏ, diện tích chỉ khoảng 3km². Nó chỉ là một trạm trung chuyển nhỏ cho các tàu cá trú ẩn tránh bão.

Khu vực đó hiếm khi có bão, nhưng vì ít cá nên ít người qua lại khu vực Gramp này, có lẽ chỉ có vài người ở đó hàng năm. Mọi người thường tìm kiếm những vùng biển sâu hơn, có nhiều cá hơn để đánh bắt. Đáy biển bên kia rất phong phú đấy.

Tần Đạo đứng ngoài tàu một thời gian dài, ngồi đấy và cảm nhận thời tiết yên tĩnh của biển. Mặt biển trôi rất nhẹ nhẹ, những con sóng nhỏ lách tách và thuyền vẫn tiếp tục chạy. Không biết từ bao giờ, dù mạnh mẽ, hắn vẫn cảm thấy sợ hãi trước biển khơi sâu thẳm này. Ước tính, độ sâu của biển ở những vùng nước sâu có thể lên tới 17.000-18.000 mét. Chỉ cần hắn chỉ cần chìm xuống đáy, dù có 4.000 cân lực, hắn vẫn sẽ c·hết.

Nhưng may mắn.

Đảo Gramp mà hắn đến chỉ là một vùng biển nông, độ sâu chưa đến 1.200 mét.

Tần Đạo nhìn xuống mặt nước, nước chảy lênh đênh trong lòng bàn tay hắn, êm đềm và yên bình. Hắn thấy bàn tay mình hơi run rẩy, khung hình/giây trong mắt hắn giảm dần từng giây.

Hắn đang bị say sóng.