Chương 27: Dị Dạng
Khi mắt nhìn lấp ló qua khe cửa, Mạnh Hạo có thể thấy những sinh vật đen kịt đang di chuyển, chúng mọc ra những sợi lông dài giống chuột cống.
Đó là loài gì vậy?
Mạnh Hạo rùng mình liên tục, hắn không dám tưởng tượng chúng là cái gì. Hắn không biết phải miêu tả như thế nào, cảm giác trong lòng hắn như vừa tạo ra một sinh vật kỳ lạ. Những sinh vật này đi bằng hai chân giống con người, có lông mọc thành những chiếc gai dài vài mét. Toàn bộ phần đầu không phải tóc mà là những chiếc răng mọc từ não, và chúng còn có hai chiếc sừng hình cái ly nổi lên từ đỉnh đầu.
Kỳ quái hơn nữa là tay chúng giống tay người, chỉ khác có bốn ngón và có thể cầm nắm. Mỗi ngón đều có móng guốc dài và cùn. Mạnh Hạo không biết chúng có mạnh mẽ không, nhưng hắn rất sợ hãi và đang đứng ở cửa phòng không biết phải làm gì.
Chúng có vẻ đáng sợ.
Những con vật đó không phải là điều tốt gì. Mạnh Hạo đã biết từ đầu rằng việc tạo ra quái thai là điều không đúng, nhưng có lẽ nó liên quan đến triết học.
Chính Mạnh Hạo cũng không hiểu rõ mình đang làm gì.
hắn cảm thấy phải giải quyết vấn đề này. Dù lòng hắn rất sợ hãi, nhưng hắn là một tu tiên giả, hắn có hệ thống. Hắn mở cửa hàng và cố gắng tìm một thứ gì đó làm hắn hài lòng, một thứ giúp hắn kiểm soát những con vật đó. Nhưng cửa hàng quá ồn ào, hắn không tìm thấy. Phân vân một lúc, hắn gõ từ khóa "vật phẩm đan dược cho cảnh giới nhập đạo" và tìm kiếm trong danh mục, một bảng vật phẩm hiện ra.
"Đúng cái này." Mạnh Hạo nhìn một lúc và thấy mình cần.
[Bình tĩnh đan: 100 công huân, tác dụng giảm nỗi sợ, giữ bình tĩnh trong tình huống khó khăn. Ký chủ muốn mua.]
"Xác nhận"
[Leng keng, mua thành công.]
Một viên đan dược màu xanh hiện lên, lơ lửng giữa không gian, Mạnh Hạo lấy nó vào tay. Viên đan dược bình thường, không có mùi, hình dạng giống viên thuốc nhuộm.
Vì tin tưởng vào hệ thống, được xem là trí tuệ nhân tạo đời thứ năm, Mạnh Hạo đặt viên thuốc vào miệng và nuốt ngay.
Một luồng năng lượng tỉnh táo lan tỏa trong cơ thể, giống như uống cafe. Chỉ là liều lượng cafe này có vẻ hơi cao quá. Mạnh Hạo chỉ cảm thấy mình nhạy bén hơn, thậm chí tinh thần bình tĩnh, mặc dù có chút sợ hãi nhưng giống như khi hắn nhìn thấy một con chó nhưng không dám chạm vào thôi. Và khi biết rằng hắn có thể đánh bại con chó, hắn không còn lo lắng nữa.
Hắn nghĩ rằng hình dạng của sinh vật đã biến đổi trong tầm mắt của hắn. Cảm giác đối mặt với sinh vật từ con gián thành con chó thật thoải mái. Hơn nữa, có lẽ đó là một c·hất k·ích t·hích hoạt động một loại hormone nào đó trong cơ thể hắn mới có tác dụng như vậy. Điều này lại chỉ là sự bí ẩn.
Mạnh Hạo điều khiển hệ thống mở cửa, bước vào phòng. Một mùi tanh hôi mạnh mẽ bao quanh, Mạnh Hạo dừng chân giữa căn phòng.
Một đám sinh vật rõ ràng phản ứng lại, chúng ngửi thấy mùi lạ trong không khí và lao tới gần hắn. Một số con đi loạng choạng ngã xuống sàn. Hắn không dám "chị ngã em nâng" cũng chuẩn bị sẵn sàng, cảm thấy cơ bắp căng chặt khi chúng đặt mũi sát người. Lông của chúng chạm vào da làm Mạnh Hạo run rẩy.
Be be.
Các con sinh vật hét lên và giao tiếp với nhau, tiếng hét be be như những sóng siêu âm chói tai, đám con vật chạy quanh hắn suốt thời gian. Mạnh Hạo xâm nhập vào hệ thống và biết câu trả lời.
"Vậy nên, chúng được tạo ra và nhận ra người đầu tiên mà chúng nhìn thấy, đó là người tạo ra chúng. Vậy thì nếu các ngươi do ta tạo ra, ta không có ý định xấu với các ngươi. Mặc dù ta cảm thấy hơi run."
Mạnh Hạo ngồi trong phòng tu luyện, dành thời gian lâu dài để hiểu chúng, thậm chí suy nghĩ về cách dạy chúng. Khi thuốc không còn tác dụng, hắn cảm thấy không còn sợ hãi trước chúng nữa.
"Đến ăn đi."
Mạnh Hạo ném một miếng bánh vụn mà hắn đã biến đổi bằng linh hồn sáng tạo ra mặt đắt. Bánh có thành phần tự nhiên chủ yếu là protein và nhiều khoáng chất. Lo lắng về các thành phần có hại, hắn chọn những thành phần khả thi nhất. Ngay cả quái vật cũng cần phải ăn, vì không có nguồn năng lượng để hoạt động nếu không ăn.
Các sinh vật ngửi mùi, một con gần nhất bò đến và lấy miếng bánh rồi ăn. Mạnh Hạo vỗ đầu nó động viên.
"Ngoan lắm."
Không lâu sau đó, Mạnh Hạo ném bánh cho từng con ăn. Hắn kiên nhẫn vì hắn có đủ thời gian, hắn đợi đến khi chúng hoàn toàn nghe lời hắn là được. Mạnh Hạo ngồi ở một chỗ quan sát chúng hoạt động. Hắn vào tới chủ thần điện để xem sách dạy trẻ 3 tuổi.
Mạnh Hạo đã ngồi trong phòng thí nghiệm suốt 20 năm, thời gian dài đối với hắn như uống một cốc nước chè. Tưởng tượng 10.000 năm trôi khiến người trở nên chán chường, cần một chút thoải mái. Đám sinh vật xung quanh đã được hắn nuôi lớn và trở nên thông minh. Mỗi con cao khoảng hai ba mét, không khác gì quái vật.
Tần đạo quanh quẩn xung quanh để đánh giá đám sinh vật, và hắn quyết định đưa chúng ra ngoài để hít thở không khí rộng lớn.
"Mở cổng."
Mạnh Hạo đi đến bảng điều khiển và sử dụng chức năng này, các cánh cửa liên tục mở ra, chỉ còn một lối ra duy nhất ra bên ngoài. Mạnh Hạo di chuyển và đám sinh vật đi theo hắn.
Chúng đi theo hắn tới cửa, nhìn thấy hành tinh bị ký sinh. Nơi đây là một vùng hoang vu rộng lớn, mặt đất trải đầy màu đỏ, có cồn cát và những ngọn núi cao lớn nhô lên ở xa xăm. Chúng có vẻ thích thú với hành tinh mới, chạy vượt qua Mạnh Hạo để khám phá.
Không gian rộng lớn làm chúng mê mẩn. Đám sinh vật chạy loạn nhảy nhót, chúng đặt cái mũi xuống đất và ngửi, như muốn ngửi thấy mùi của hành tinh là gì. Cảm thấy nhẹ nhõm trong cơ thể, Mạnh Hạo thấy chúng nhảy lên cao, chạy trên những cồn cát rồi vấp ngã, bề mặt hành tinh và trọng lực lạ làm chúng không thể kiểm soát cơ thể. Điều này là bình thường khi trải nghiệm lần đầu.
Mạnh Hạo đi theo đám sinh vật, hắn muốn huấn luyện chúng phải ở gần SH372. Giống như nhiệm vụ canh phòng. Mỗi khoảng thời gian, Mạnh Hạo điều khiển hệ thống để phun ra một vùng thức ăn ở bên ngoài. Đám sinh vật sẽ phải ăn thứ đó.
Nếu không, chúng sẽ c·hết đói.
Sau một số lần, chúng sẽ quen.
Chúng có thể đi xa nhưng phải trở về đúng giờ ăn.
Trên hành tinh lớn này, không có gì để ăn, đây là một hành tinh c·hết. Chúng phải tự tìm hiểu hoặc để bản năng sinh tồn thúc đẩy trái tim đi.
Sau một thời gian dài, Mạnh Hạo hoàn tất việc huấn luyện chúng. Mạnh Hạo không thể nhớ được trong bao lâu, có thể là hơn mười năm. Trí nhớ của hắn gần đây rất kém, hắn chỉ có thể đoán đại khái số thời gian đã trôi qua. Có lẽ càng sống lâu, trải nghiệm và cảm giác về thời gian của hắn càng suy giảm.
Hắn điều chỉnh hệ thống để nó nhận biết tiếng rít sợ hãi của chúng và thông báo về cho hắn. Khi mọi thứ ổn định, hắn quay lại phòng tu luyện.
Mạnh Hạo rời đi không lâu sau đó, có thể đã trôi qua một năm, có thể là mười năm.
Đám sinh vật chạy loạn nhảy nhót trên mặt đất, chúng duỗi lên những móng guốc của mình như những công cụ để leo lên những vùng núi cao.
Một sinh vật 4 mét khổng lồ đứng trên vách núi, nó vươn ra cái mũi và ngửi mùi lạ trong không khí. Đột nhiên, một cảm giác đầy áp xuất đè nén lên người nó. Nó tạo ra âm thanh ồn ào đầy đau đớn. Cơ thể nó tan rã trong không khí, tiêu tán trong thiên địa. Hài cốt nó rơi xuống vách đá, dòng máu đen từ đỉnh núi chảy xuống. Nó ở quá xa để hệ thống phi thuyền nghe thấy tiếng gọi của nó.
Một cảm giác hủy diệt lan tràn trong không khí.