Chương 18: Suy Đoán
Tần Đạo nhìn xuống chân mình, nơi đó không có gì cả. Hắn sợ hãi đến mức chỉ muốn nghỉ học thôi. Nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành gì cả, hắn không dám đặt mạng sống của mình vào một canh.
Trong đêm tối, đôi khi Tần Đạo mơ màng thấy một số hình bóng đen bao quanh hắn, đôi khi lại nhớ về đốm lửa và nhóm người nhảy múa trên đó. Về cơ bản, Tần Đạo không sợ những thứ đó, chúng chỉ là những ám ảnh tự nhiên của cơ thể, tương tự như cơ thể run lên khi tiếp xúc với không khí lạnh.
Một đêm này là một cơn ác mộng với hắn, không gì là tốt đẹp, hắn không thể ngủ, càng ngủ càng khó, nhìn vào đồng hồ, bây giờ đã là 3 giờ sáng. Cảm giác mất ngủ bao trùm hắn, đôi khi tiếng cửa kêu két két làm hắn tỉnh giấc.
"Ta phải nghĩ ra biện pháp gì đó."
Hắn thầm nghĩ, trong đêm tối, trong nhà chỉ còn hắn tỉnh, mọi người đã ngủ, mọi thứ vẫn tiếp tục như thế cho đến khi bình minh.
Sáng sớm tỉnh dậy, dưới đôi mắt của Tần Đạo xuất hiện vết thâm tối màu tím, động tác tay hắn lười biếng rời khỏi giường. Đêm qua là một đêm mất ngủ đối với hắn, việc thiếu ngủ làm cơ thể hắn mệt mỏi và không tỉnh táo. Đầu óc hắn đang mơ màng quá, mọi suy nghĩ đều trở nên khó khăn, ánh mắt lờ đờ nhìn vào gương, tay hắn cầm bàn chải đánh răng.
Hôm nay hắn ngẫm lại, hắn nghĩ rằng hắn vẫn phải đi học, chỉ có như vậy mới mang lại cho hắn cảm giác an toàn, tại trường hắn có thể nằm trên bàn để ngủ. Trên điện thoại di động của hắn, có một email từ trường gửi đến sáng sớm. Hắn mở điện thoại để đọc.
"Để đảm bảo an toàn cho học sinh khi đi học, nhà trường đã quyết định sử dụng xe buýt để đưa đón các em đến trường. Mỗi lớp sẽ có một xe buýt riêng, và xe sẽ chở nhiều lớp cùng nhau nếu có ít người. Mong các phụ huynh yên tâm cho con em đi học."
Tần Đạo đọc xong liền tắt màn hình điện thoại.
Khi đã quá 6h50, Tần Đạo nhìn thấy một chiếc xe buýt đậu ở cửa nhà, màu sắc của xe là màu vàng, chiều dài khoảng 3 mét, có từ 11 đến 12 ghế ngồi. Tần Đạo nhìn qua cửa sổ của xe và thấy một số học sinh đang ngồi và nói chuyện.
Tiếng còi xe vang lên inh ỏi trước cửa nhà hắn, dường như chủ nhà không nghe thấy. Em gái hắn vội vàng chạy ra và lên xe, Tần Đạo để ý rằng đầu xe có một tờ giấy ghi tên lớp, thì ra đó là xe của em gái.
"Em đi trước nhé."
"Ừm."
Vẫy chào em gái, Tần Đạo đợi xe của lớp hắn tới. Sau 5 phút, xe đã đến. Lên xe, Tần Đạo tìm chỗ ngồi và nhìn thấy bạn thân Lâm Kỳ ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Hàng ghế cuối cùng là một hàng ghế dài có 4 chỗ ngồi, may mà còn chỗ trống. Lâm Kỳ cố ý để chỗ trống đó cho Tần Đạo.
"Ồ, Tần Đạo, ngươi đã xem TV tối qua chưa?" Lâm Kỳ ngay lập tức hỏi hắn về chuyện tối qua.
"Có, h·ung t·hủ đã b·ị b·ắt chưa? Ta đang chờ thông tin sáng nay mà chưa thấy gì." Tần Đạo đặt một câu hỏi thông thường.
"Chưa, cảnh sát đang điều tra và xem lại camera. Ta đã đọc báo, họ nói rằng các camera xung quanh đều bị nhiễu."
"Khó hiểu thật."
"Chỉ một con vật có thể làm nhiễu camera, thật khó hiểu."
Tần Đạo và Lâm Kỳ ngồi cạnh nhau, nhưng Tần Đạo không hy vọng sẽ nhận được nhiều thông tin từ Lâm Kỳ. Lâm Kỳ nói đến đó, rồi lấy ra một chiếc hộp nhạc và đưa cho Tần Đạo. Đó là một chiếc hộp nhạc hình vuông, chỉ khi cầm vào tay mới nhìn rõ.
"Đây là quà du lịch cho ngươi."
Tần Đạo nhận lấy hộp nhạc.
Hộp nhạc hình vuông, trên bề mặt có những ngôi sao được vẽ bằng giấy, góc của hộp có một tay quay bằng dây. Tần Đạo quay dây, âm nhạc vang lên từ bên trong.
"Tôi yêu em như biển khơi dạt dào...".
"Bài hát này là gì vậy?" Tần Đạo vặn dây cót để điều chỉnh, và hộp nhạc phát ra những bài hát khác nhau mỗi khi hắn vặn.
"Khá thú vị đấy, vào buổi tối mở ra và nghe một chút, sẽ giúp dễ dàng vào giấc ngủ." Tần Đạo nói. Hắn tiếp tục vặn dây và lắc đầu theo nhịp nhạc.
"Sắc mặt ngươi có vẻ không tốt lắm đấy Tần Đạo, ta thấy mắt ngươi có vẻ thâm."
"Đêm qua ta mất ngủ."
Tần Đạo thừa nhận, hắn đã nói ra chuyện mất ngủ, không tốt khi giấu diếm Lâm Kỳ.
"Ngươi nên đi ngủ sớm, tránh thức khuya. Ngày trước ta cũng thường thức khuya xem phim, tinh thần vào buổi sáng kém hẳn." Lâm Kỳ chia sẻ một trải nghiệm của mình về việc thức khuya và dậy sớm, trong khi Tần Đạo hiện tại trông thật mệt mỏi và mất tập trung. Đó không phải do ma ông nội ám mà là do mệt mỏi về tinh thần. Kể từ đêm qua, Tần Đạo đã không trải qua những ảo ảnh sợ hãi với những người lạ kỳ nữa, đã tách bóng với ma ông nội.
Nhẹ nhàng hơn.
Và bị ám ảnh.
"Trên hộp nhạc có một lỗ cắm thẻ nhớ đó, Tần Đạo ngươi rút ra và mang đến cửa hàng điện thoại, nhờ họ sao chép thêm một số bài nhạc, để nghe vào ban đêm." Lâm Kỳ nói thêm.
Tần Đạo mở hộp ra, thật sự trên hộp nhạc có một miếng nắp cắm, hắn nhẹ nhàng cạy nắp cắm mở ra. Bên trong có một lỗ và đang cắm một chiếc thẻ nhỏ, trên thẻ ghi chữ 300MB. Dung lượng khá nhỏ, người bán còn cắt giảm cả chiếc thẻ nhớ để giảm giá.
Hắn quan sát và nói chuyện tiếp.
Tần Đạo ngồi trên xe buýt để đi học. Khi vào ngồi trong lớp, hắn mới cất hộp nhạc đi.
Ngồi trong lớp nhàm chán, hắn để toàn quyền quyết định cho bản năng và bản năng buồn ngủ lại khiến hắn ngủ gật. Hắn nằm xuống bàn và th·iếp đi, linh hồn xuất hiện trong chủ thần điện.
Chớp mắt trong một ý niệm, hắn xuất hiện ở sảnh chính, hắn bước đi đến bệ đá và ngồi xuống, hướng về hệ thống để đặt câu hỏi.
"Hệ thống, cho ta biết trên thế giới này có gì có thể gây nhiễu camera mà không cần tiếp xúc.."
Hắn muốn hỏi về âm thanh quái vật sử dụng để làm nhiễu camera và muốn biết khả năng nào là hợp lý nhất.
[Hệ thống đang tìm kiếm..]
[Hệ thống đang tìm kiếm..]
[Hệ thống đang tìm kiếm..]
Giọng của hệ thống trí tuệ nhân tạo AI lặp đi lặp lại.
Không phải chờ lâu, hệ thống cung cấp một câu trả lời và hắn đã đoán đúng.
Sóng vô tuyến.
[Theo dự đoán của hệ thống, sóng vô tuyến có tần số trên 20.000 Hz mới có khả năng làm nhiễu camera. Dưới tần số đó không thể gây nhiễu trừ khi đó là sóng vô tuyến âm dưới 0 Hz.]
Tần Đạo lên mạng tìm kiếm một lúc và trong một bài báo khoa học, hắn biết thêm một ít thông tin về sóng này. Tác giả của bài báo cho biết, sóng vô tuyến có thể gây nhiễu loạn tinh thần và tạo ra ảo giác. Ngoài ra, nếu tần số vượt quá 20kHz, nó có thể gây tổn thương cho tai nghe.
Đêm qua, Tần Đạo chứng kiến con quái vật rít mạnh, tiếng ồn đó chỉ khiến hắn cảm thấy buồn nôn, trong khi tai của hắn không bị ảnh hưởng. Do đó, hắn kết luận rằng chỉ có tần số âm. Tần số 20kHz rất khó xảy ra vì đó là tần số của máy bay phản lực.
Chẳng ai dám thử đứng cạnh con tàu vũ trụ khi nó phóng và tiếng ồn đủ sức làm người đứng cách 200m b·ị t·hương nặng.
Tiếng rít thuộc tần số âm nên làm nhiễu camera là hợp lý.
Nói vậy, vì khả năng gây nhiễu thiết bị, con quái vật này có thể g·iết người mà không làm thiết bị trong nhà phát ra cảnh báo. Hắn không biết nó xuất hiện khi nào, mắt là thứ tốt nhất để nhìn thấy nó.
Tần Đạo tưởng tượng về khả năng núp bóng và t·ấn c·ông của sinh vật đó, và không có khả năng cụ thể tìm ra nó, nó luôn nằm ở thế chủ động t·ấn c·ông người khác.
Tình hình này thực sự đáng sợ.
Hắn ngồi trên bệ đá, cắn móng tay và suy nghĩ về những gì cần làm tiếp theo.