Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tọa Độ Của Sự Dĩ Vãng

Chương 17: Tin Chết




Chương 17: Tin Chết

"Uống đi, vui mừng kinh tế nhà chúng ta khá giả hơn. Còn với Linh Chi, con còn nhỏ, không nên uống rượu, đã hiểu chưa?"

"Dạ." Linh Chi gật đầu.

Tần Hổ rót một ly rượu, cả nhà ba người uống. Vì muội muội và hắn còn nhỏ, đã bị cấm uống. Bữa cơm gia đình rất vui vẻ, hôm nay còn có nhiều món ăn mới. Tần Đạo, cố chủ không phải hắn, thích ăn trứng ốp la, trứng ốp la được chiên đầy đĩa. Tuy nhiên, Tần Đạo hiện tại muốn thử món khác.

Có một số món hải sản mới, một loại cá mà Tần Đạo đã lâu không ăn, hắn nhớ từ chương trình du lịch trên mạng đã nghe qua. Con cá này được gọi là cá phược.

Hắn thử một miếng, vị cá mềm và ngon, người chế biến có vẻ đã khử mùi tanh nên không quá tanh. Tần Đạo thấy nó ngon lành. Còn chuyện con quái vật kia, Tần Đạo chỉ có thể ăn và hi vọng vào may mắn, hắn không biết cách giải quyết.

"Tần Hổ, hôm nay anh đi đâu mà trở về phấn khởi thế, mua đồ đắt tiền, trước bảo tiết kiệm thì giờ phung phí. Trước bữa ăn, anh đã hứa là nói cho cả nhà biết." Mẹ hắn đang thẩm vấn cha.

"Em cũng muốn hỏi anh sao, anh ra ngoài bàn chuyện làm ăn với đồng nghiệp, mấy bữa trở về sẽ kiếm được nhiều tiền." Tần Hổ rất vui, khi nói đã lấy khăn lau mỡ trên miệng, sau đó nói tiếp: "Gia đình ta sắp tới không phải siết chặt chi tiêu nữa rồi."

"Thật tốt, công việc nào mà kiếm được nhiều như vậy."

"Là cá đấy em." Tần Hổ chỉ con cá phược đang nằm trên bàn: "Ở thành phố, giá cá biển vẫn như vậy, nhưng ở đây ta nghe nói một vài thông tin từ những thương nhân mua cá."



Cha hắn không giấu, Tần Đạo và muội muội đang lắng tai nghe.

"Nghe đây, ta nghe một số thương nhân nói rằng gần đảo Gramp ngoài biển, đột nhiên xuất hiện rất nhiều cá, bao gồm cả cá phược quý hiếm, và họ đang sẵn lòng mua với giá cao từ những người đánh bắt. Ta nghe tin này biết đấy, đó là một cơ hội tuyệt vời. Đảo Gramp cách bờ biển không xa, khoảng 500 hải lý, khá an toàn. Hiện tại vẫn còn kịp, chúng ta nên tham gia vào đánh bắt."

"Thật là một cơ hội tốt." Mẹ hắn nghe thấy mừng rỡ, một con cá phược có thể lên đến 1 triệu đồng, chưa kể là chúng ta có thể bắt được rất nhiều con. Dù thương nhân mua chỉ với một nửa giá, nhưng chúng ta vẫn sẽ có lợi. Hơn nữa, 500 hải lý không phải là quá xa khi đi biển, một số người đánh bắt từ lâu đã đi đến 2000 hải lý để tìm kiếm các vùng biển sâu.

"Nếu nơi đó thực sự có cá, ta nghĩ sẽ có một làn sóng người đến đánh bắt."

"Vậy đó, ai tới sẽ có và cá chưa b·ị b·ắt hết."

"Đúng, Ta cũng biết rằng sắp tới sẽ có một làn sóng người địa phương khác đến khai thác ở đấy, đó là một cơ hội thực sự, chúng ta phải nhanh chóng chuẩn bị. Một vài ngày nữa, ta sẽ nhờ thợ thuyền sửa chữa thuyền cũ và lưới của chúng ta, sẵn sàng ra khơi. Còn với Tần Đạo, con hãy nghỉ học và đi cùng ta thu lưới mấy ngày."

"Dạ."

Tần Đạo nghe tên mình được nhắc đến là gật đầu. Hắn hiểu lý do cha mình nói chuyện này trong buổi ăn, ông ấy cũng muốn hắn đi theo bắt cá. Hắn đã suy nghĩ trong mấy ngày qua là tốt nhất nghỉ học với lí do ốm, và giờ được đi ra khơi, tránh né tốt hơn. Khi ra ngoài có thể sẽ gặp phải quái vật, sự bất an làm hắn chỉ muốn ở nhà rúc chăn.

Một lúc trước, trong bữa cơm gia đình, Tần Đạo chú ý thấy trên TV đang phát tin tức. Kể từ khi ba hắn về, mẹ hắn không còn xem phim tối nữa, mà chuyển sang xem phim vào buổi sáng. Hắn nhớ rằng nhà đài có phát lại bộ phim mới chiếu tối của mẹ hắn vào ban sáng.



Trên màn hình TV, người dẫn chương trình lẩm bẩm, tóm lược một số tin tức trong ngày như một công ty đầu tư, cảng cá thêm tàu mới hoặc một người đại diện của liên bang đi ngoại giao với một quốc gia khác.

Bất ngờ.

Màn hình hiển thị giọng nói khẩn cấp của người dẫn chương trình. Cô ấy trông hấp tấp, tay cầm một tờ giấy từ trên bàn, Tần Đạo đoán là có ai đó đưa cho. Cầm tờ giấy đó lên, người dẫn chương trình ngay lập tức nói:

"Nhà đài đã nhận được thông báo khẩn cấp, một t·ai n·ạn nghiêm trọng đang xảy ra trên đường New Ocean. Chúng tôi đang kết nối với phóng viên tại hiện trường."

Khung màn hình tin tức được chia làm hai nửa, một nửa hiển thị cảnh tường vây đổ nát, một phóng viên cầm micro đứng cùng máy quay gần hiện trường. Khuôn mặt phóng viên trầm trọng, cô dẫn dắt đoàn người vào con hẻm.

Tần Đạo nhìn thấy một số vũng máu trên mặt đất, tay và chân của n·ạn n·hân nằm rải rác khắp nơi. Phóng viên vừa cầm micro vừa run rẩy nói:

"Tôi thật sự kinh hoàng trước cảnh tượng xảy ra ở đây, đây là một v·ụ t·hảm s·át, hơn mười người đã t·hiệt m·ạng."

Máy quay chụp đến một hẻm nhưng đã bị TV che mờ. Tần Đạo mờ mịt nhận ra một đống người đã bị g·iết, t·hi t·hể chất thành một đống tan tác.

"Kinh khủng quá." Muội muội hắn che mắt và tiếp tục ăn uống, rõ ràng nàng thấy nhiều tình huống như thế này trên phim kinh dị, nhưng khi thấy nó xảy ra ngoài đời lại sợ.



Cảnh sát trực tiếp phát trường vụ án, khung cảnh mấy người ở hiện trường để tiến hành điều tra, kết luận tổng cộng có 15 người đã t·hiệt m·ạng. Người ta kết luận rằng họ đã bị t·ấn c·ông bởi một thứ gì đó, các t·hi t·hể n·ạn n·hân có nhiều vết cắt và thương tích xuyên thủng. Thủ phạm đã hành động vô cùng tàn nhẫn, xác thịt của một người đã bị nghiền nát thành mảnh nhỏ. Một viên cảnh sát xuất hiện trên phóng sự và đưa ra giả thiết rằng con báo đốm có thể gây ra vụ việc.

Trên các khu rừng ven biển, loài động vật ăn thịt nguy hiểm nhất là báo đốm, chúng thường săn mồi vào ban đêm và tiếp cận một cách lén lút. Số lượng chúng ít và có hạn, nên chúng được coi là loài động vật cần được bảo tồn. Chuyên gia còn nói rằng do sự phá rừng và mất cân bằng môi trường sống, chúng đã trốn vào thành phố để tìm kiếm thức ăn.

Một số cuộc phỏng vấn hiện trường được trình diễn, Tần Đạo nhìn thấy một nữ phóng viên đang phỏng vấn một số người trong khu vực lân cận, khuôn mặt người được phỏng vấn tràn đầy nỗi sợ hãi khi kể lại những gì họ đã trải qua.

"Lúc đó tôi thấy một sinh vật cao lớn chạy qua, nó di chuyển giống như con người nhưng bằng cách sử dụng 4 chân, sức mạnh của nó rất lớn. Tôi chỉ dám đứng trong nhà và nhìn nó, mong rằng cảnh sát sẽ nhanh chóng triển khai lực lượng để truy bắt sinh vật này và mang lại sự yên bình cho người dân."

Cuộc phỏng vấn kết thúc, khuôn mặt của Tần Hổ trở nên nghiêm túc, cha hắn quay đầu và nhắc nhở mọi người trong gia đình.

"Mẹ và con ở nhà cẩn thận, hạn chế ra khỏi nhà, đi nhanh và về sớm. Ngày mai, sáng sớm anh sẽ gọi người đến sửa thuyền. Ở nhà, mọi người hãy khóa cửa kỹ càng, chỉ khi đi chợ mới ra khỏi nhà. Về hai đứa, đợi nhà trường thông báo làm theo."

"Dạ."

Tần Đạo và muội muội gật đầu đồng ý.

Mẹ hắn lại răn dạy hắn thêm vài câu, rồi là khuyên nhủ nếu trường có cho đi học, đi đâu cũng không được đi một mình, phải đi theo nhóm.

Sau khi trở về phòng, Tần Đạo cảm thấy một chút buồn phiền. Nghe cha hắn nói như vậy, nếu trường cho học sinh đi học, hắn sẽ phải đi. Quái vật vẫn đang tồn tại bên ngoài, và hắn lo sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Với chiều cao 2 mét của nó, Tần Đạo tin rằng ngay cả một nhóm hơn chục người cũng sẽ bị nó t·ấn c·ông mà không cơ hội sống sót.

Hắn hy vọng rằng đêm nay, cảnh sát sẽ tìm ra quái vật và tiêu diệt nó, đó là kết quả tốt nhất có thể. Hơn nữa, Tần Đạo khẳng định rằng bóng của hắn đã thực sự biến mất.

Dưới ánh đèn trong phòng, chân hắn trống rỗng, không có vật gì, chỉ có mặt sàn gỗ.