Chương 19: Ma Ông Nội Trở Lại
"Em này, đừng ngủ trong lớp, nếu không thì em không được vào học môn của tôi."
Tần Đạo bị giáo viên nhắc nhở bên ngoài, hắn vội vã rời khỏi chủ thần điện, quay về thực tại.
"Em xin lỗi."
"Ra ngoài lớp đứng cho tôi."
Bị giáo viên nhắc nhở, Tần Đạo đành cụp đuôi ra cửa đứng, hắn đứng ở đó có thể nghe thấy lời bàn tán của bạn cùng lớp về hắn, đại loại là Tần Đạo lười biếng này nọ. Thành tích học tập lớp 11 của hắn cũng không tính tốt, bị Thức Tổ ép khẩn, hắn cũng không làm quá nổi bật giữa đám đông, chọc chú ý.
Về chuyện để lại ấn tượng xấu cho giáo viên môn này thì sao. Tần Đạo không để ý cho lắm, một cái Thầy Tổ rồi thêm một cái nữa cũng được. Phiền phức về điểm có x2 thì nó cũng chỉ là một vấn đề về điểm.
Đứng 15 phút để qua một tiết, Tần Đạo lại vào lớp học môn mới. Kỳ mới, Tần Đạo gặp lại Thức Tổ giảng bài ở tiết thứ 4, sắp tới gần lúc ông ta lấy điểm Tần Đạo rồi, chỉ tầm 3 đến 4 tuần nữa bắt đầu đến tuần lấy điểm đầu tiên của năm học này.
Làm bài trên lớp, hắn làm bài qua loa, làm cho có thôi.
Thức Tổ với hắn bất lợi, hắn thuận theo cùng giả vờ cụp đuôi sợ hãi, bởi hắn không rõ thời điểm mọi thứ sẽ kết thúc thế nào, liệu hắn sẽ thất bại.
Một chuyến về đến nhà, hắn ăn cơm cùng mọi người, ngồi chung với muội muội ở một bên, cha hắn Tần Hổ vẫn vui vẻ như mọi khi.
"Qua 2 ngày nữa, thuyền sẽ sửa xong, chúng ta có thể ra khơi rồi, con trai bận đi học đúng không, phương diện nhà trường ta sẽ điện xin nghỉ học."
"Dạ." Tần Đạo gật đầu, vậy cũng tốt, mấy ngày nay sẽ khá căng thẳng với hắn, nghỉ một lát là thoải mái.
"Đi 1 tuần thôi, ngươi đừng quá lo lắng."
Tần Đạo đáp ứng lời cha hắn nói, hắn chợt nhận ra, hắn để ý nhóm người kỳ lạ gây phiền toái cho hắn khá nhiều. Có lẽ do con quái vật là nguyên nhân gây ra chuyện đó. À, sao hắn lại nghĩ như vậy. Một điều mà lâu nay hắn không nghĩ tới thì đột ngột trở lại.
Ý gì?
Tần Đạo nhìn xuống chân mình, thấy một cái bóng đen dài đang kéo dài từ đó. Bóng đen lan tỏa đến cửa phòng ăn, chạm vào cửa ra vào của ngôi nhà.
Cái gì vậy? Nó đã trở về.
Một suy nghĩ xoay vòng trong đầu Tần Đạo, hắn không thể loại bỏ suy nghĩ đó. Nuốt thức ăn xuống, hắn cảm thấy không khỏe, hắn cố gắng nuốt và ăn nhanh để kết thúc bữa ăn này.
"Cha mẹ, con đã ăn xong rồi. Con quên mất ngày mai có bài kiểm tra, con lên trước nhé."
Với một lý do vội vàng, Tần Đạo kết thúc bữa ăn, nhanh chóng bước chân theo cầu thang lên phòng, bước chân trên thang gỗ phát ra âm thanh lộc cộc. Hắn nhìn xuống, mắt nhìn xuống sàn nhà, bóng đen đang thu lại, kéo dài thành một vệt dài theo hắn.
"Tại sao huynh lại bận thế nhỉ?" Muội muội hắn nhìn hắn chạy vội, nàng đi gần tủ lạnh, mở nó, lấy một hộp sữa uống ngon lành.
Rầm!
Tần Đạo đóng cửa phòng mạnh mẽ, khóa cửa, tự c·ách l·y hoàn toàn. Nhưng hắn vẫn cảm thấy thiếu một điều gì đó, hắn bật cả hai đèn trong phòng để chiếu sáng lên mình. Đêm trước, hắn nhớ rằng con quái vật xuất hiện từ cái bóng và khi chạm vào ánh sáng, bóng đen run rẩy, cho thấy ánh sáng có tác dụng lên nó. Hoặc có thể hắn nghĩ quá nhiều, tóm lại, một cảm giác bất an đang tràn ngập toàn bộ cơ thể hắn, hắn cảm thấy nguy cơ đang ngày càng gần, càng lo lắng, hắn càng cắn móng tay liên tục.
Một cái bóng đen bất ngờ xuất hiện từ khe cửa, ban đầu nó rất nhỏ nhưng nhanh chóng lao tới và chui vào chân hắn.
Lúc này, hắn cảm nhận được một thứ gì đó đang hiện diện trong cái bóng, một sự tồn tại đen tối đang nổi lên, nó giống như hình bóng đang dần tăng lên, bóng đen trước đó và hiện tại, chắc chắn đã cao khoảng 2 mét. Hơn nữa, nó rất nặng.
"Ta phải nghĩ ra cách, ta phải nghĩ ra cách, nếu không ta sẽ c·hết."
Tần Đạo hiểu rằng lúc này là thời khắc nguy hiểm nhất đối với mình, sắp có dấu hiệu của c·ái c·hết, cái bóng dưới chân hắn bắt đầu biến dạng.
Thời gian đối với hắn.
Chỉ tính bằng giây.
Hắn không muốn c·hết.
Tần Đạo hoảng loạn, chạy khắp phòng, mở và đóng mấy cái cửa sổ, tay hắn run rẩy, mở và đóng không ngừng. Hắn bỗng nhận ra một điều, nhảy ra ngoài chỉ là cách c·hết nhanh hơn thôi, hắn muốn tìm một lối thoát.
Nhưng lối thoát lại ở đâu.
"Ta không thể c·hết ở đây."
Hắn dừng lại, cố gắng đập vào ngực mình và hít thở sâu, hắn suy nghĩ lại, dù sao hắn cũng không s·ợ c·hết, hắn là một cái hắn ở thế giới khác, ngay cả khi c·hết cũng không phải là c·hết, vậy tốt hơn hết là liều mạng một lần.
Hắn quan sát xung quanh căn phòng, chỉ còn 2 giây trước khi thời gian kết thúc, hắn tìm xem có vật gì có thể sử dụng. Bỗng nhiên, hắn nhìn lên bóng đèn.
"Đúng là nó, nếu ánh sáng có thể ngăn nó, thì ta sẽ thử một lần nếu không, c·hết cũng không tiếc."
Tần Đạo bước ra giữa trung tâm của nguồn sáng, cái bóng đen ngừng lại khi hắn tiến về phía trước, rút vào dưới chân hắn.
"Thành công."
Tần Đạo quan sát xung quanh, hắn đứng giữa trung tâm ánh đèn, đèn chiếu thẳng xuống hắn như ánh mặt trời lúc ban trưa, cái bóng không thể xuất hiện, nó xuất hiện rồi rút vào một cách liên tục.
Hắn có thể khẳng định ánh sáng đã kiềm chế sự tồn tại của ma ông nội.
Hắn thở phào một hơi, hắn cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Tuy nhiên, nguy hiểm vẫn chưa qua đi, nếu có một lúc nhà đài bị mất điện hoặc đèn cháy hoặc dây điện hỏng, hắn sẽ đối mặt với c·ái c·hết giống như Tần Đạo cố chủ trước đó. Hắn quyết tâm phải giữ trạng thái này cho đến khi tìm được giải pháp. Nếu không, hắn chắc chắn sẽ c·hết, và hắn phải làm gì đây.
Tần Đạo ngồi xuống, ngồi yên tại chỗ, nhắm mắt và tĩnh tâm, hắn muốn giữ toàn bộ năng lượng cho đến khi tìm ra cách, và hắn bắt đầu thiền. Việc hắn ngồi dưới đèn chỉ là biện pháp giải quyết tạm thời, nó không giải quyết vấn đề này hoàn toàn.
Buổi sáng, ánh mặt trời chiếu qua khe cửa, tiếc thay, Tần Đạo vẫn ngồi yên đó. Hắn đã không ngủ suốt đêm, cơ thể mệt mỏi và uể oải. Hắn không dám di chuyển một chút nào, Tần Đạo định viết một tin nhắn xin nghỉ học để gửi đến trường hôm nay, nhưng chiếc điện thoại lại đặt xa hắn, trên bàn.
Hắn không dám mạo hiểm đứng lên lấy điện thoại, sợ rằng nếu hắn đứng dậy, quái vật sẽ xuất hiện ngay lập tức và hắn sẽ c·hết chắc. Còn chuyện gia đình hôm nay, hắn đang bối rối không biết phải làm gì.
Gần giờ đi học.
Tần Đạo nghe tiếng bước chân leo lên bậc cầu thang. Hắn lắng nghe và nghĩ rằng giờ này chắc là hơn 6 giờ 30 phút, thời gian mà xe đến. Gia đình hắn thấy hắn lâu không xuống, nên mới đi lên để hỏi thăm và lo lắng.
Tần Đạo không di chuyển, không đứng dậy, cửa phòng đã bị khóa bên trong. Chỉ khi cha mẹ hắn phá cửa mới có thể vào phòng. Hắn đang suy nghĩ sẽ giả bệnh để được nghỉ.
Cốc cốc cốc.
"Tần Đạo, đã dậy chưa, đi học mau." Tiếng mẹ hắn vang lên sau cánh cửa.
"Mẹ, hôm nay con bị ốm, con muốn xin nghỉ học, mẹ giúp con nói với cô giáo nhé."
Tần Đạo lớn tiếng từ trong phòng, lời nói khàn khàn, hắn tự ý đưa tay vào miệng và ho một vài cái.
Hắn chỉ hy vọng mẹ tin hắn và không mạnh mẽ phá cửa.
"Vậy điện thoại của ngươi đâu, sao không lấy điện thoại gọi, mở cửa ra để mẹ xem và đi mua thuốc cho ngươi." Giọng mẹ hắn sau cánh cửa trở nên căng thẳng hơn. Tần Đạo biết tình hình không ổn rồi, và hắn còn giả vờ ngốc nữa, sắp tới hắn sẽ phải đối mặt với việc bị phá cửa. Mẹ hắn gọi thêm ba hắn lên là hắn đừng nghĩ thủ trong phòng.