Chương 13: Ban Nhạc
"Mẹ, không biết liệu con có thể cùng muội muội đi xem buổi nhạc hè không."
Tần Đạo về tới nhà, hắn hỏi mẹ của mình khi bà đang nấu cơm.
"Không được, gia đình chúng ta đang tiết kiệm tiền mà." Mẹ hắn ấy biết ngay liền từ chối: "Ngươi xem, cả tiền mua gạo ăn cơm vẫn phải tiết kiệm." Khi nói đó, mẹ hắn gắp đậu phụ vào chảo. Đậu phụ tiếp xúc với dầu nóng, thay đổi nhiệt độ và nổi bọt lên.
Tần Đạo biết mẹ hắn sẽ nói điều đó, hắn đã chuẩn bị sẵn tiền tiết kiệm của mình, hắn lấy vài đồng tiền lẻ từ túi quần ra: "Mẹ, con đã tiết kiệm được 40 đồng, đủ để mua vé. Hơn nữa, con còn vài chục đồng tiết kiệm nữa, không phải dùng tiền của nhà."
"Tiền mà ngươi đã nhịn ăn vặt đấy hả, tưởng ta không biết à. Và ngươi đã lấy số tiền giấu đi." Mẹ hắn bóc trần sự thật. Ở độ tuổi này, Tần Đạo chưa thể làm ra tiền. May mắn là mẹ hắn vẫn đồng ý cho hắn đi nghe nhạc sau khi hắn cố nài nỉ.
"Ta đồng ý, nhưng hai ngươi phải đi cùng ta, không nên đi một mình ở nơi đông người. Ta sẽ hỏi ý kiến của ba ngươi xem sao." Mẹ hắn chuyển sang thái thịt nấu cơm và nói.
"Dạ." Tần Đạo gật đầu như gà mổ thóc.
Cả gia đình ngồi vào bàn ăn, từ khi cha hắn trở về, bữa ăn đã có thêm một số món. Tần Hổ và mẹ hắn ngồi ở một bên của bàn ăn, đối diện là hắn và muội muội. Ông Tần Hổ dạo này có vẻ sâu lắng nhiều, thường ít nói, có lẽ ở nhà không có việc làm và không có tiền làm ông ấy cảm thấy bực bội. Không khí ở bàn ăn đã mất đi sự sôi nổi ban đầu, Tần Đạo cố gắng ăn nhanh để qua khỏi. Hắn cố gắng nghe ngóng mụ mụ nói chuyện.
"Tần Hổ, tối nay em dẫn các con đi chơi."
"Ừ." Tần Hổ trả lời mà không phản đối, Tần Đạo thấy may mắn vì cha hắn đã đồng ý, mẹ hắn nói và ông ấy chỉ gật đầu kèm 1 từ. Nếu ông ấy không đồng ý, Tần Đạo sẽ phải từ bỏ việc đi nghe nhạc này.
Trời đã tối, Tần Đạo ngồi trong phòng sửa sang quần áo, hắn mặc một bộ trang phục bãi biển và quần đùi để chuẩn bị ra khỏi nhà. Nhìn vào gương, Tần Đạo kiểm tra xem mình đã chuẩn chưa. Muội muôj và hắn thì đang đợi dưới nhà.
Khi hắn tự nhìn thấy mình trong gương ổn, hắn xuống nhà. Hắn đi cùng mẹ và muội muội đến địa điểm buổi nhạc.
Địa điểm mà họ đến là một bãi đá ngầm, không có tên riêng, người ta thường gọi nơi này là "bãi đá ngầm" vì một số lý do khác nhau.
Nơi đây hoang vắng, với những khối đá ngầm chôn dưới đất. Khi Tần Đạo đến, đã có một số người đông đảo tập trung từ xa. Họ mặc những bộ quần áo sặc sỡ dành cho mùa hè. Bên đường, một số đèn led chiếu sáng lên họ, tạo ra màu sắc ánh sáng bảy màu. Trong bóng tối, ánh sáng chói mắt. Tần Đạo cùng mẹ và muội muội đi bên trong rừng cây cọ, tiến gần sân khấu biểu diễn nhạc, xung quanh cũng có một số người di chuyển như họ, người ra bước đi trên những viên sỏi nhỏ dưới chân, tạo ra tiếng lách cách liên tục.
Bãi đá ngầm có rất nhiều những viên sỏi như vậy, ngoài ra còn có nhiều khối đá lớn nằm trên biển. Mỗi khối đá nặng vài trăm kilogram, một số chuyên gia địa chất địa phương đã từng nói trên truyền hình rằng đây là những dấu tích của một ngọn núi đá nứt chia cách đó vài trăm năm, những khối đá lớn này là những dấu tích mà ngọn núi để lại. Điều này không phải là bí mật gì, nó đã được đề cập trong sách lịch sử mà hắn học ở trường. Là người sống ở cảng New Ocean, hắn phải biết một số kiến thức cơ bản.
Ban nhạc đã chọn một vùng đất phẳng để biểu diễn.
Khi hắn đi qua bãi đá sỏi, có rất nhiều người đi theo. Đây là một con đường đến sân khấu biểu diễn, mọi người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ xung quanh. Tần Đạo và Mụ Mụ bị hai người đàn ông lạ ngồi trên một tảng đá nhỏ ven đường chặn lại. Họ đeo kính màu đen và đếm tiền trên tay, ai đi qua chỉ cần đưa tiền là được nhận vé.
Sau khi mẹ hắn mua vé, họ được vào sân khấu nhạc ngoài trời, có khá nhiều ghế ngồi. Bọn họ chọn 3 ghế liền nhau. Tần Đạo nhìn thấy một người quen.
Cửu Mũ.
"Mẹ con đi ra chỗ bạn một chút."
Hắn xin phép mẹ và đi đến gần Cửu Mũ. Cửu Mũ đang ngồi một mình ở một góc với một người bạn khác, hai người đang nói chuyện thì thầm với nhau.
"Không ngờ gặp lại ngươi ở đây." Tần Đạo vỗ vai.
Cửu Mũ giật mình khi thấy hắn, có vẻ không quá hào hứng khi thấy Tần Đạo và nói.
"Ngươi, à Tần Đạo, đã lâu rồi không gặp."
"Mấy ngày nghỉ hè này, hắn không đi đâu sao?" Tần Đạo không để ý liệu Cửu Mũ có phiền hay không, hắn muốn hỏi một chút.
"Vấn đề đó à, gia đình ta có việc, tạm thời ta vẫn ở lại thành phố. Trong kỳ nghỉ hè, ta chủ yếu đi dạo chơi xung quanh."
Cửu Mũ nói về tình hình của mình, sau đó tiếp tục nói chuyện với người bạn gần đó, người bạn nhìn về phía hắn.
"Người này là..."
"Một người quen thôi." Cửu Mũ giới thiệu lãnh đạm.
Tần Đạo cảm thấy không hợp với mấy người này trong cuộc trò chuyện, không khí trở nên gò bó và ngột ngạt, hắn nói hai câu rồi quay lại chỗ ngồi của mình, ngồi cùng mẹ và muội muội.
Buổi biểu diễn nhạc đã bắt đầu, Tần Đạo nhìn thấy ánh đèn sân khấu sáng lên, và một số người lên sân khấu biểu diễn. Họ mặc những bộ quần áo rực rỡ, nhìn như những chú vẹt, với áo được trang trí bằng những ngôi sao màu sắc. Trên sân khấu, các nhạc cụ như trống, cây đàn jazz và kèn cong đã được sắp xếp sẵn, và ở giữa là micro cho ca sĩ chính.
Khi bước lên sân khấu, tiếng đàn vang lên mạnh mẽ. Tếng zet zet xuyên qua lỗ tai, kèm theo giọng ca của ca sĩ chính. Ca sĩ chính hát lớn, đám đông trở nên sôi động, ánh đèn sân khấu ở hai bên lung linh theo những hướng không rõ ràng và lấp lánh xen kẽ nhau.
Tần Đạo có thể cảm nhận âm thanh lớn làm giảm bớt tiếng nói thì thầm trong tai hắn. Hiệu quả rõ ràng, nhưng tiếng thầm thì không biến mất, chỉ nhỏ đi một chút.
Hắn ngồi một mình tại chỗ, tận hưởng không khí âm nhạc. Nhóm nhạc chủ yếu hát về tình yêu, mặc dù chủ đề này không phong phú và không gây quá nhiều xúc động.
Một buổi tối trôi qua êm đềm, Tần Đạo cảm thấy như đã được thỏa mãn âm nhạc, đỡ bị thì thầm làm phiền. Hắn cùng mẹ và muội muội về nhà. Tiếng sóng biển rì rào trong tai hắn khi buổi biểu diễn kết thúc, giữa đêm, không khí trở nên nhẹ nhàng và thoải mái. Quá nhẹ nhàng và yên ắng, ảo ảnh và những tiếng thì thầm cũng trở lại nhiều hơn.
Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, chỉ còn rất ít thời gian nữa.
Mấy ngày nghỉ hè trôi qua, phần lớn thời gian Tần Đạo sống cuộc sống bình thường, cuộc sống hàng ngày diễn ra một cách yên ổn và không có gì đáng chú ý. Sau vụ việc Kim Song q·ua đ·ời đã được một tuần, dư luận quan tâm nhiều đến những thành viên còn lại của ban nhạc Coer, liệu họ có được bảo vệ an toàn khi ra ngoài không? Truyền thông đã đưa ra hình ảnh của họ được bảo vệ bởi cảnh sát khi đi ra ngoài, tuy nhiên cảnh sát vẫn chưa bắt được h·ung t·hủ s·át h·ại Kim Song là ai.
Những câu chuyện này dần bị quên lãng.
Có thể nói là sóng yên biển lặng.
Tần Đạo kiểm tra lịch mới và biết rằng ngày mai sẽ bắt đầu học kỳ 1 lớp 12 của hắn.
Ngày hôm sau.
Tần Đạo dừng lại tại cổng trường New Ocean, đây là ngày hắn nhập học. Buổi đầu tiên đến trường lớp mới thường là làm quen với mọi người xung quanh và nhận lớp. Trên bảng thông báo, Tần Đạo biết được lớp của mình.
Hắn đi thẳng đến đó, lớp mới của hắn nằm ở Tầng 2, khu nhà D, góc bên trái của trường. Con đường đi đến vẫn như cũ, trường vẫn như thế, hắn nhìn thấy những gương mặt lạ trên đường hắn đi.