Chương 12: Thắt Chặt
Muội muội của hắn rất sốc vì chuyện Kim Song c·hết, cả ngày hôm ấy nàng trốn trong phòng, Tần Đạo không thể làm gì khác ngoài mặc kệ.
Ngồi một mình ăn dưa, hắn suy nghĩ.
Mọi nỗi buồn đều sẽ qua đi, có lẽ muội muội của hắn sẽ hồi phục sau vài tuần với tinh thần có vấn đề. Sự mất mát luôn tồn tại, và quên đi nó là điều khó khăn.
Tuy nhiên, c·ái c·hết của Kim Song kỳ lạ khiến Tần Đạo nghĩ rằng nó không liên quan đến vấn đề chính trị gì, nhiều người trên mạng cảm thấy tức giận về c·ái c·hết của thần tượng.
Tần Đạo tìm tin tức, một số người đã t·ự t·ử và thậm chí còn đăng ảnh lên mạng những khoảnh khắc cuối cùng của mình trước khi ra đi. Hiện tượng t·ự t·ử theo thần tượng thật thảm khốc, mọi người trên mạng thì đang tìm kiếm kẻ gây án là ai. Khám nghiệm, t·hi t·hể Kim Song bị kéo dài ra, các khớp tay và khớp xương bị gãy đứt, đầu bị thủng vài lỗ, nội tạng thủng vài lỗ. Không thể làm được bằng tay, h·ung t·hủ cần sử dụng các công cụ có tác động mạnh để thực hiện vụ án.
Tần Đạo đọc các bình luận trên mạng chủ yếu là tức giận, mấy thám tử online thì giải thích thủ thuật này nọ. Hắn tắt máy tính.
Hắn không lo lắng đến mức đó, c·ái c·hết xảy ra hàng ngày, nhưng c·ái c·hết của Kim Song kỳ lạ đã thu hút sự chú ý của hắn. Đối phương là một ngôi sao nổi tiếng, kẻ g·iết người muốn trộm g·iết cũng khó, ca sĩ thần tượng kiếm hàng trăm triệu đồng cho quốc gia mỗi năm, vệ sĩ đông đảo, không dễ dàng nói c·hết là c·hết. Tuy có động cơ chính trị nhưng chưa đến mức độ tàn ác đến như vậy.
Ngày cha hắn sắp trở về, ông ấy đã gọi về nhà báo trước, mẹ hắn nhận cuộc gọi, hắn chỉ ở bên nghe trộm.
Một ngày như bao ngày khác, Tần Đạo đợi xe buýt công cộng đi ngang qua trước cửa nhà. Có vài chiếc xe đi qua, sau đó một chiếc dừng lại trước cửa nhà hắn.
Cửa xe mở ra, một người trung niên xuống xe và xe buýt tiếp tục đi qua.
Người đó trông như một người đàn ông khoảng bốn chục tuổi, da nhăn nheo, dáng người to lớn và khá cồng kềnh, đôi tay mạnh mẽ và to lớn với làn da ngăm đen. Người đó cầm một cái túi vải lớn từ trong xe ra, đó là cha của hắn, Tần Hổ.
"Cha, ngươi đã trở về." Gia đình ba người đi lên để đón, trong đó có mẹ và muội muội hắn. Sau mấy ngày trôi qua, muội muội của hắn có vẻ bình thường hơn chút. Ít nhất là không còn khóc nữa, hắn lo rằng nàng sẽ suy sụp vì sự việc đó nhưng may không sao. Tần Đạo không quan tâm quá nhiều đến muội muội được, vì những ảnh ảo liên tục làm phiền hắn. Tóm lại, hắn thiếu tinh thần để đối mặt với bất cứ chuyện gì.
"Ta đã trở về, mẹ con vào nhà rồi nói chuyện." Tần Hổ mang theo túi vải và đặt lên vai, ông ta vẫy tay muốn vào, Tần Đạo cũng tò mò muốn biết trong túi đựng cái gì, túi vải có vẻ to lớn và nặng ngang nửa người ông ta. Mẹ hắn mở cửa để cha hắn đi vào trước, các thành viên còn lại đi theo vào nhà.
Gia đình bốn người ngồi trong phòng khách, mẹ hắn rót nước uống cho cha hắn để giảm mệt. Tần Hổ uống một hớp nước trong cốc, thời tiết nóng và đường xa khiến ông ta khá mệt mỏi.
Ông ta đặt cái bao tải ra bên cạnh ghế sofa, lúc này mới yên vị và dựa vào ghế êm để ngồi nói.
"Lần này ta trở về được nghỉ công, có thể ở nhà vài tháng cùng mẹ con. Mặc dù khó nắm chắc thời gian nghỉ là bao lâu, nhưng ở nhà nửa năm không thành vấn đề."
"Tốt quá, chỉ lo nghỉ lâu như vậy thì tiền lương có bị gián đoạn không?" Mẹ hắn có vẻ lo lắng hỏi.
"Không vấn đề, công ty nơi ta làm hiện tại ít dự án, ta buộc phải nghỉ một thời gian. Hiện tại công ty kinh doanh hoạt động không tốt lắm."
Tần Hổ giải thích, ông ấy bàn bạc với mẹ hắn. Thật khó để nói rằng trong 6 tháng này không có lương. Gia đình có thể phải dùng đến tiền tiết kiệm và thắt chặt chi tiêu, Tần Đạo biết mình phải tiết kiệm trong việc ăn uống.
Cuối cùng, cha hắn quay sang hỏi hắn: "Ngươi nghỉ hè đến tháng mấy?"
"Hết tháng 7 ạ, cha." Tần Đạo trả lời.
Cha hắn chỉ hỏi một câu rồi không hỏi hắn nữa, ông ấy tiếp tục bàn bạc với mẹ. Tần Đạo nghe lén xong câu chuyện gia đình, hắn trở về phòng nhưng vẫn nghe lén từ trên lầu 2 tiếp.
........
Xem qua lịch, hiện tại đang là giữa tháng 6 và chỉ còn 2 tuần nữa là Tần Đạo bước vào lớp 12.
Thật tiếc là mùa hè đã trôi qua rất nhanh.
Tần Đạo cảm thấy thời gian trôi đi mà không nhận ra.
Do cảm giác của Tần Đạo với thời gian bị thu hẹp, hắn liên tục nhìn thấy những hình ảnh mơ hồ, những lời thì thầm khó hiểu. Điều này đã tạo rào cản trong việc giao tiếp với gia đình.
Có lẽ...
Tần Đạo quyết định ở nhà vài tuần để vượt qua tháng 6 này.
Hắn muốn tìm kiếm một số hoạt động để tạo sự gắn kết trong gia đình trong mùa hè. Trên cơ bản, hắn quyết định phải làm những việc cần thiết. Trong mùa hè này, học sinh có nhiều thời gian rảnh rỗi, có khả năng sẽ có những đoàn biểu diễn đi qua giúp chúng tìm kiếm trải nghiệm.
Trong vài ngày gần đây, Tần Đạo ra ngoài mua đồ ăn để nấu cơm và quay về nhà. Hắn sống cuộc sống hàng ngày như bình thường, không có gì khác biệt so với các ngày khác.
Nhiệt độ trong những ngày hè gần đây ở khu vực biển dao động khoảng 29°C, đôi khi còn đạt tới mức 30°C.
Tần Đạo đi bộ trên con đường nhựa đen trong ngày hè, ánh nắng chói chang chiếu trực tiếp lên khuôn mặt hắn. Hắn xách theo một túi rau dưa mà mẹ đã bảo hắn phải mua ở siêu thị bên kia phố. Siêu thị cách nhà hắn tới 1km, Tần Đạo phải đi bộ khá xa chỉ để mua vài loại thực phẩm. Tin tức về việc cha hắn không nhận lương trong 6 tháng tới đã khiến gia đình phải thực hiện chính sách tiết kiệm chi tiêu.
Bình thường, khi mở tủ lạnh ở nhà, Tần Đạo có thể lấy dưa ăn, nhưng bây giờ, các loại đồ ăn vặt đã bị loại bỏ khỏi danh sách chi tiêu.
Dưới ánh nắng chói chang của ngày hè, Tần Đạo di chuyển như một người không có nhiều năng lượng.
Trên đầu ắn, trời quang mà ít mây, những con chim biển lớn hoạt động ít hơn so với các ngày thường, bóng dáng của chúng biến mất và chúng không còn ngồi trên các cột điện như thường lệ. Có lẽ bây giờ chúng phải ẩn náu trong tổ để rỉa lông hoặc xuống biển săn mồi.
Tần Đạo chú ý rằng trên cột điện hôm nay có một số tờ giấy dán mới. Thường thì người ta dán những thông báo quan trọng ở đây, có thể là thông báo sinh hoạt chung, cảnh báo cho người dân có tránh nhiệm, và đôi khi cũng có những tờ tìm kiếm động vật. Hắn đứng gần để nhìn xem thông báo mới là gì.
Thông báo nói rằng Ban nhạc Hè Hát sẽ đến biểu diễn và tổ chức một buổi hòa nhạc hè, mọi người có thể đến tham gia vui chơi, vé vào cửa là 20 đồng mỗi người.
Hắn đọc thông báo và nghĩ trong lòng, những lời thì thầm lẫn lộn trong suy nghĩ của hắn. Mặc dù suy nghĩ của hắn trở nên lơ đễnh, nhưng ý định của hắn lại rất mạnh mẽ.
Gia đình vẫn đang phải thắt lưng buộc bụng, nên việc đi chơi có vẻ khá khó khăn. Hắn có thể cố gắng xin xỏ nhưng có lẽ phải dùng tiền mình đã tiết kiệm được thêm vào nữa.
Hắn nhìn qua địa điểm buổi biểu diễn.
Bãi đá ngầm.
Đây không phải là nơi mà trước đây có một t·hi t·hể đ·ược tìm thấy sao. Tần Đạo nhớ lại rằng chuyện đó đã xảy ra lâu rồi, từ đó đến giờ, bãi đá ngầm trở thành một khu vực hoang vắng, không có ai tới đó.
Tần Đạo nghe nói rằng nơi đó vẫn giữ được vẻ đẹp nguyên sơ và đôi khi vẫn có khách du lịch trộm tìm đến, không có vấn đề gì.
Hơn nữa, buổi hòa nhạc sẽ có đoàn nhóm và nhóm người quản lý để đảm bảo trật tự.