Chương 11: Ngày Hè
Thời gian trôi qua tiếp tục.
Tần Đạo trở về nhà với tâm trạng bế tắc, mọi khó khăn đều đang bủa vây lấy hắn.
Tình hình hiện tại rất tồi tệ, nhưng chưa phải là tình hình tồi tệ nhất.
Hắn còn thời gian để giải quyết vấn đề.
Tần Đạo vẫn còn cơ hội trong kỳ nghỉ hè sắp tới. Hắn năm nay học lớp 11, nếu đạt được thành tích xuất sắc trong lớp 12, vấn đề sẽ được giải quyết. Trước đó, hắn phải nghĩ cách xử lý Thức Tổ.
Đầu hắn đau đớn, không biết phải làm gì tiếp theo.
Tần Đạo ôm lấy cái đầu, suy nghĩ trước tấm gương trong nhà tắm. Những ảo ảnh không bao giờ ngừng xuất hiện trong đầu hắn, trừ khi hắn c·hết. Tần Đạo đứng giữa những người lạ lùng, bắt đầu mải mê trong những điệu nhảy chưa bao giờ dứt với ngọn lửa.
Thời gian trong tiềm thức của hắn trôi qua.
Tần Đạo để thời gian trôi nhanh chóng trong tầm vài tuần.
"Làm ván 5v5 không?"
Lâm Kỳ nhắn tin cho hắn vào buổi tối, Tần Đạo nhắn trả lời từ chối Lâm Kỳ. Kể từ khi chia tay với Tập Khắc, Tần Đạo đã dừng việc đi chơi với nhóm bạn đó, chỉ thỉnh thoảng nhắn tin chút ít với Lâm Kỳ. Cả hai đều không có xung đột gì xảy ra.
Cửu Mũ trước đây đã có Tập Khắc đẩy thuyền, tình hình hiện tại được coi là ổn định.
Tập Khắc có nợ hắn 50 đồng, liệu có trả hay không không quan trọng. Tốt nhất là hắn sẽ không cho Tập Khắc mượn lần nào nữa.
Bước vào "chủ thần điện" Tần Đạo ôm đầu mạnh mẽ. Tình hình đã biến đổi nghiêm trọng hơn so với những tuần trước đó. Bây giờ, Tần Đạo hầu như chỉ dựa vào ý thức bản năng để sống, hắn đã mất đi khái niệm về thời gian thực sự, cơ thể không còn một số quyền kiểm soát.
Một cái gì đó còn đọng trong tâm trí Tần Đạo, giọng nói của những người lạ kia, hắn bắt chiếc lại giọng nói đó ở không gian của "chủ thần điện" và gửi cho trí thông minh nhân tạo AI để phân tích.
[Tích Tích.]
Tiếng kêu của hệ thống AI vang lên liên tục.
Phân tích đã mất thời gian lâu, hắn đã nói hết những gì người lạ kia đã nói.
Hệ thống AI hoạt động một lúc và một màn hình đỏ hiện lên.
[Không thể phân tích, hệ thống không thể đoán được, dữ liệu giọng nói không có ý nghĩa, vô ngữ.]
Điều vượt ngoài tưởng tượng của Tần Đạo, hệ thống AI không thể phân tích, thậm chí chính nó tạo ra thế giới này. Giống như hắn là người tạo ra vũ trụ 6776, hắn cũng không có quyền điều khiển vũ trụ.
Vấn đề hiện tại là trí thông minh nhân tạo nói ngôn ngữ của những người lạ là vô nghĩa, vậy nghĩa là họ chỉ nói lung tung. Tần Đạo bị đẩy vào tình trạng bế tắc.
Hắn rời khỏi "chủ thần điện" nơi này không giúp ích gì cho hắn cả.
Học kỳ thứ hai đã trôi qua, Tần Đạo ngồi trong lớp, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy thời tiết mùa hè nắng chói.
Trên những cành cây mùa hè, tiếng côn trùng kêu ríu rít, từng cánh hoa của cây cổ thụ rơi xuống từ trên cao xuống, lan tràn khắp sân trường.
Tần Đạo nắm lấy kết quả học tập vừa nhận được, trong đó có ghi đánh giá kết thúc năm học lớp 11 lần này của hắn.
Trung bình.
Học lực khá trung bình. Nếu hắn cam đoan rằng tương lai hắn chỉ là một người bình thường, thì thôi. Nếu hắn muốn chục năm mộng ảo của mình kết thúc như thế này, hắn có thể t·ự s·át. Tuy nhiên, hắn muốn biết kết quả cuối cùng của mình là gì. Sống lâu thì phải trân trọng cuộc sống.
Có đáng vứt bỏ nó không?
Nếu hắn sớm nản chí như vậy, hắn sẽ phải sống trong sự xa hoa và giải trí như một kẻ điên và trực tiếp kết thúc nhiệm vụ này.
Hắn đứng dậy khỏi ghế ngồi, chiếc ghế phía sau lưng hắn kêu lách cách.
Ra khỏi trường, Tần Đạo có thể cảm nhận được sự sôi động của mọi người. Ngày cuối năm học, có người cười, người vui, có người trầm tư. Tần Đạo đi bộ một mình giữa sân trường, ngắm nhìn mọi thứ xung quanh.
"Tần Đạo, trong kỳ nghỉ hè tới, ngươi có dự định đi chơi đâu không? Ta định cùng ba mẹ đi du lịch phố Elso."
Phố Elso, một địa điểm ở nước ngoài.
Người hỏi là Lâm Kỳ, trong ngày cuối kỳ học thứ hai này, hắn đang mặc bộ đồng phục trường giống với Tần Đạo.
"Ta chưa có kế hoạch."
Tần Đạo trả lời.
"Thế thì ta đi trước, khi trở về sẽ có quà lưu niệm tặng ngươi."
"Cảm ơn trước."
Tần Đạo cười nhẹ mặc dù nụ cười đó có vẻ khá cứng nhắc. Hắn vẫn đang đối mặt với nhiều rắc rối. Tuy nhiên, hắn muốn sống đến ngày chính mình thực sự q·ua đ·ời để xem thế giới sẽ trông như thế nào trước khi hắn c·hết.
Kết quả học tập trung bình không đủ để làm người ta chú ý, đó chỉ là thành tích của một học sinh bình thường. Thức Tổ cũng không thể dìm hắn đến c·hết, nếu công việc giáo viên của ông ta sẽ bị người khác đánh giá thấp.
Tan học về nhà, Tần Đạo đi theo dòng người, kết thúc một kỳ học đầy biến động, hắn bắt đầu tận hưởng kỳ nghỉ hè.
Một buổi sáng trời trong mùa hè, gió mạnh thổi qua và chiếc chuông nhỏ treo ở cửa sổ va vào nhau, tạo ra âm thanh lách tách trong gió. Âm thanh đó vừa êm tai vừa ồn ào.
Tần Đạo đi đến bên cạnh cửa sổ, cảm nhận không khí trong lành của vùng biển, hắn hít vài hơi không khí tự nhiên, ánh mắt nhìn ra biển ở xa, cách nhà hắn một vài ngôi nhà. Biển có một màu xanh nhạt, nước trải rộng vài trăm mét chạm vào bờ cát trước mắt. Hắn nhìn vào đồng hồ, đã 7h30, hắn suýt nữa đã quên mình không cần đi học hôm nay, hắn đã được nghỉ hè rồi, hắn tự hỏi, có mấy tuần trôi qua mà hắn cũng quên đi.
Gió biển thật mát mẻ, thổi qua cửa sổ nhưng không gây nóng rát làn da.
Dưới sân vườn, muội muội của hắn đang vội vàng tìm kiếm cái gì đó dưới mặt cỏ, cô ấy đào qua đào lại những chỗ cỏ thấp.
"Muội đang tìm gì vậy, muội muội?" Tần Đạo gọi từ tầng 2 xuống.
"Muội đang tìm chiếc lắc tat ấy, muội đánh rơi ở đâu đây mà không thấy." Muội muội hắn trả lời: "Cái lắc tay muội tiết kiệm để mua mất 200 đồng."
"Vậy sao, để ta tìm giúp." Tần Đạo chạy xuống dưới nhà, hắn cùng muội muội sờ soạng đất. Đây là cách hắn tận hưởng cuộc sống nghỉ hè này, quá rảnh rỗi cần vận động chút.
Mất một thời gian khá dài, Tần Đạo tốn mất 1 đến 2 giờ đồng hồ.
"Kết quả là không tìm thấy, hãy xem như ta xui xẻo đi." Muội muội hắn ngồi trong nhà bật quạt cây, giọng nói có chút tiếc nuối. Cái lắc tay đó có giá 200 đồng đối với một học sinh bằng 1-2 tháng tiền ăn sáng. Tần Đạo đứng bên ngoài ban công, nhảy xuống cỏ để tìm một lúc, nhưng vẫn không thấy. Hắn muốn làm muội muội vui mừng nhưng đành chịu.
Quay lại, hắn hỏi.
"Muội muội ngươi xem có thể đã quên ở đâu không?"
"Chắc chắn rồi, ta làm rơi trong vườn đấy."
"Không có, xem như là mất đi."
Tần Đạo và muội muội cùng ngồi bàn vì không tìm thấy cái lắc tay và ngoài trời trưa nóng, hắn đi mở tủ lạnh lấy dưa ăn, sau đó cùng muội muội xem TV. Hôm nay trên TV đang chiếu bộ phim "Bọ Hung Nâu" một bộ phim dài kể về một viên cảnh sát mặc áo nâu thực hiện công lý, có phần hơi lãng mạn. Còn bộ phim "Tuổi Hồng Bay" của mẹ hắn được chiếu vào ban tối, nó đã kết thúc cách đây khoảng một tuần, với kết cục hai nhân vật hạnh phúc bên nhau.
Hắn không xem bộ phim đó, nhưng biết kết cục vì mẹ hắn không dùng khăn giấy khi xem.
Hơn nữa, hắn rất ghét những người làm kết thúc buồn để thu hút nước mắt và sự quan tâm của khán giả. Nếu kết thúc buồn không thể thay đổi thì thôi, nhưng đến khi kết thúc đẹp rồi lại làm một pha bẻ lái đột ngột, tuyệt đối không phải là điều tốt. Có ý đồ kiếm thêm tiền.
Khi đang xem, Tần Đạo đôi khi thấy một số chữ nhỏ chạy dưới đáy màn hình, đó là thông tin chính khác đã phát sóng và được tóm tắt dưới màn hình. Những thông tin đó cung cấp khái quát về những chuyện đã xảy ra cho những người ít xem TV hoặc bỏ lỡ chương trình thời sự đọc được.
Chữ viết màu đen kèm theo dải ruy băng nền vàng chạy dưới màn hình cốt để mọi người dễ dàng đọc.
Ví dụ:
"Thần Tượng âm nhạc Kim Song t·ử v·ong, t·hi t·hể b·ị đ·âm lỗ nằm trong khách sạn, nguyên nhân chưa rõ, cảnh sát đang điều tra h·ung t·hủ."
Cái gì!