Chương 10: Uy Hiếp
Tần Đạo nhận được một tin mới, cha hắn sắp trở về, mẹ chỉ giả vờ hỏi hắn một cách nghiêm trọng thôi?
Trong ký ức của Tần Đạo về tính cách, cha hắn là một người khá nghiêm khắc, ông luôn muốn mọi vấn đề theo ý của mình. Tuy nhiên, ông yêu thương gia đình và luôn gửi tiền về hàng tháng.
Tần Đạo thấy chỉ cần tuân theo quy tắc của một gia đình bình thường thì vấn đề không lớn. Hồi trước chỉ là cố chủ kỵ do không hiểu tâm lý thôi.
Sáng sớm, Tần Đạo rời khỏi giường và ăn sáng cùng muội muội trước khi đến lớp học. Ở cổng trường, hắn tình cờ gặp Tập Khắc và Nghi Phương đang đi bộ cùng nhau phía đối diện.
Hai người này không cùng lớp với hắn.
"À, Tần Đạo, dạo này ngươi khoẻ không?" Tập Khắc hỏi.
"Bình thường." Tần Đạo trả lời trước khi vào lớp còn vài phút.
Tập Khắc có vẻ nói to nói nhỏ với Nghi Phương vài câu, hai người nói thầm mà Tần Đạo không nghe rõ. Hắn chỉ nhìn thấy Nghi Phương đi vào lớp trước.
"Nói thật nhé Tần Đạo, còn mấy ngày nữa là sinh nhật Nghi Phương, ta muốn mua một ít quà tặng cho cô ấy. Nhưng ta không có tiền. Nếu không phiền, ngươi có thể cho ta vay một ít tiền không, vài ngày sau ta sẽ trả." Tập Khắc vừa đeo cặp vừa nói.
"Vậy à." Tần Đạo nghe là hiểu, Tập Khắc đưa Nghi Phương vào lớp trước để mượn tiền của hắn. Hắn tất nhiên có tiền, những khi mẹ hắn cho tiền tiêu vặt, hắn đều chi tiêu và tiết kiệm lại một ít bằng cách mua những đồ ăn rẻ hơn số tiền nhận được. Với người mới quen, hắn nghĩ rằng cho vay một ít là tốt nhất để tránh những rắc rối có thể xảy ra.
Hắn ghét phiền phức, nếu có thể giải quyết bằng tiền thì sử dụng một ít. Hắn tin rằng Tập Khắc sẽ trả lại, không thì lần sau không cho vay nữa.
"Đây, ta có 50 đồng, nếu Tập Khắc ngươi không chê, hãy lấy nó để mua quà cho Nghi Phương. Ta chỉ có 50 đồng thôi, không thể cho mượn nhiều hơn." Hắn lấy tiền trong cặp và đưa cho Tập Khắc.
"Cảm ơn ngươi, không đủ thì ta sẽ tự xoay sở vậy. Người đúng là người anh em tốt của ta, Tần Đạo. Vài ngày sau ta mời ngươi đi, chúng ta lại cùng nhau chơi tổ hợp chiến."
"Được, nếu ta rảnh." Tần Đạo nói.
"Về chuyện Cửu Mũ, ngươi chuyển lời dùm ta bảo với hắn là ta đánh kém, xin lỗi."
Tập Khắc vui vẻ nhận tiền từ tay Tần Đạo, gật đầu, cảm xúc có chút đắc chí. Hai người tạm biệt nhau, mỗi người đi theo hướng của mình, và Tần Đạo tiếp tục đi vào lớp học.
May mắn là nhờ Tập Khắc đẩy thuyền Cửu Mũ, việc này cũng được giải quyết sớm. Tần Đạo không phải lo lắng, chỉ cần tránh xa những rắc rối học đường thôi.
Tần Đạo vừa bước vào lớp học, mọi người đã ngồi đầy đủ và hắn ngồi vào chỗ của mình.
Hiện tại, hắn cố gắng tránh mọi biến cố xảy ra trong trường lớp, miễn là nó không làm phiền nhiệm vụ của hắn.
Sau khi vào lớp, Tần Đạo ngồi chờ để nghe giảng. Như mọi ngày, hắn phải ngồi nghe giảng khoảng 5 tiết đến 11h20 trước khi tan học, từ các môn Lý, Địa, Sinh, và Toán.
Reng reng reng reng reng.
Tiếng chuông vào lớp vang lên inh ỏi, mọi người yên lặng ngồi vào chỗ. Tần Đạo học một cách vô thức, mải mê qua đi, vì những lời thì thầm đã ảnh hưởng đến hắn, hắn đã mất cảm giác với thời gian. Ngoài đời, dựa vào chủ thần điện, hắn đã giải quyết khá nhiều vấn đề gây nghi vấn.
Tiết thứ 4, thầy giáo Thức Tổ bước vào lớp, ông ấy mặc một bộ đồng phục màu xám và mang theo vali hình vuông da nâu. Ngay khi vào lớp, bài học bắt đầu và ông ấy cầm phấn viết trên bảng.
Loạch coạch.
"Hôm nay, các em sẽ học về hằng số, mở trang 62."
"Dạ."
Cả lớp học sinh lớn tiếng kêu, Tần Đạo cũng lật sách theo hành động của mọi người. Tiếng sột soạt mở trang sách vang lên trong lớp học.
"Hôm nay chúng ta sẽ học về hằng số, các em hãy chú ý đến khái niệm và công thức."
Thức Tổ giới thiệu bài học của ngày hôm nay.
Tần Đạo hiểu rằng hằng số là một đại lượng có giá trị không thay đổi. Hằng số thường được ký hiệu là CNBS, nhưng có thể khác nhau tùy theo thế giới. Hắn biết điều đó, nhưng bài tập thì mờ mịt, không biết làm sao.
Thức Tổ viết một dãy hằng số lên bảng, sau đó ông ấy mở sổ đầu bài và gọi một số tên, nhanh chóng chỉ vào Tần Đạo.
Tần Đạo không biết liệu ông ta đang đặt câu hỏi khó hay không, hắn phải dựa vào chủ thần điện để làm bài. Tần Đạo nhập bài toán vào giao diện trí tuệ nhân tạo, máy tính tính toán một lúc, sau đó hắn viết kết quả lên bảng.
Khi xong, Thức Tổ bắt đầu đánh giá bài làm, ông ta cầm thước gỗ và đập lên bảng, nói từng bài một.
"Đa phần các em làm đúng, tuy nhiên có một số bài sai, thầy sẽ giải thích lại. Đồng thời, thầy sẽ giải đáp thắc mắc về bài tập của từng em."
Thức Tổ nói như một giáo viên tâm huyết với nghề.
Tần Đạo không nghe thấy ông ta nói gì cả, trong đầu hắn tràn đầy những ý nghĩ hỗn độn, hắn chỉ nghe thấy tiếng thì thầm to, giống như một nhóm người thổ dân đang muốn trò chuyện với hắn.
Gần đây, Tần Đạo đã nghiên cứu về những lời của những người này, ma quỷ trong giấc mơ ma ông nội. Hắn đã có một ít tiến triển. Hắn đã nói bắt chiếc theo được một số từ ngữ mà những người trong giấc mơ đang nói. Tuy nói chỉ đại khái và mơ hồ, nhưng hắn đã mất nhiều thời gian để nghe và nói bắt chiếc theo.
Thức Tổ đã gọi Tần Đạo lên một lần rồi, vì vậy ông ta không còn gọi hắn lên làm bài nữa. Ông ta tiếp tục tập trung giảng bài một cách tận tâm.
Còn 5 phút cuối.
Tần Đạo nhìn vào đồng hồ.
Hắn thấy không còn sớm, sắp sang tiết 5, hắn nhận được bài kiểm tra mà hắn đã làm lúc trước. Bài kiểm tra có chữ viết của hắn bằng mực đen với số điểm chấm bằng mực đỏ, mực đỏ trên đó ghi điểm của hắn.
5 điểm.
Không thể nào.
Tần Đạo nhận ra rằng có gì đó không ổn.
Vì theo đúng thực tế.
Hắn phải được 10 điểm.
Hắn nhìn xung quanh tình hình, khuôn mặt hắn trở nên trầm lặng.
"Các em có ý kiến gì về bài kiểm tra, có thể nói cho tôi. Tôi sẽ trả lời và giải thích các bài làm, cùng với việc để các em có cơ hội đặt câu hỏi và nhận ra những sai lầm trong quá trình làm bài."
Thức Tổ ngồi ở bục giảng, ông ta cầm một bài kiểm tra mẫu và nói.
Tần Đạo cầm lấy bài kiểm tra của mình, mắt hắn nhăn chặt lại, hắn nhận ra một số điểm không ổn. Thức Tổ đã cố gắng sửa chữa bài làm của hắn một cách có hệ thống.
Ở một vài chỗ.
Ví dụ như số 8 đã được viết thành số 3, đáp án đúng đã được gạch đi và viết thành đáp án sai.
Tần Đạo không thể chấp nhận điều này, tương lai của hắn đang nằm trong tay người khác. Nhiệm vụ của hắn, những nỗ lực của hắn dễ dàng bị người khác chiếm đoạt.
Điều đó khiến Tần Đạo cảm thấy hụt hẫng và trống rỗng trong lòng.
Hắn phải làm rõ vấn đề này.
"Thưa thầy, em có thắc mắc về bài làm." Hắn dơ tay lên.
"Em có thắc mắc gì về bài làm?" Thức Tổ nhìn Tần Đạo và trả lời một cách bình tĩnh.
Tần Đạo đứng dậy và chỉ vào bài làm của mình, nói: "Thưa thầy, ở đây, ở đây và còn ở đây nữa. Em phát hiện có mấy dấu gạch lạ, trước khi em làm bài không có gạch như vầy. Mấy chỗ chỉnh sửa sai, có người đã sửa bài của em."
Tần Đạo chỉ vào những lỗi sai cụ thể. Theo quy định của bộ giáo dục, nếu bài kiểm tra có sai sót hoặc bị can thiệp, có thể được kiểm tra lại, thậm chí là kiểm điểm giáo viên ra bài, và trong trường hợp nặng nhất, có thể sa thải giáo viên đó. Tất nhiên, Thức Tổ sẽ phủ nhận điều đó.
"Em nghi ngờ tôi à? Tôi đã chấm bài bao nhiêu năm rồi mà chưa từng có học sinh phản ánh?". Thức Tổ nói trực tiếp với Tần Đạo về vấn đề này, vì Tần Đạo không có chứng cứ, hắn không thể làm gì khác.
Quy luật là một chuyện, có chứng cứ hay không là chuyện khác, và việc thi hành cũng là một vấn đề quan trọng.
Tần Đạo không có lựa chọn khác, hắn phải cố căng da đầu nói:
"Em không thể chắc chắn về điều đó."
Hắn nói những điều vô lý mà không thể coi là hợp lý. Hắn biết rằng Thức Tổ đã can thiệp vào bài kiểm tra của hắn.
"Nhìn vào đôi mắt của em, tôi liền biết em có nói dối hay không. Câm mồng."
Thức Tổ không nói vòng vo với hắn, lời nói của ông ta càng thêm nghiêm khắc: "Vì em đã xúc phạm giáo viên, em sẽ bị phạt lao động tưới cây ngoài giờ một tháng."
Thật sự, tình huống trở nên khó khăn, Tần Đạo cảm thấy tuyệt vọng.
Reng reng reng reng.
Tiếng chuông kết thúc tan học vang lên, sau tiết 5, Tần Đạo nắm lấy đầu, cảm thấy hoa mắt và loạng choạng ra khỏi lớp học. Những lời thì thầm ngày càng lớn dần trong đầu hắn, tâm trạng của Tần Đạo trở nên sụp đổ, cảm giác trống rỗng cực kỳ, những âm thanh dần vượt qua giới hạn cảm xúc của hắn, xâm nhập vào từng tế bào thần kinh.
Mọi vấn đề trong cuộc sống đang trở nên nghiêm trọng hơn đối với hắn.
Hắn chẳng thể làm gì.
Bước chân của hắn trở nên nặng nề, mất đi sự sống của con người.
"Ngươi ổn chứ?" Lâm Kỳ đỡ một tay hắn, có vẻ lo lắng.
"Không sao."
Tần Đạo nhìn lên, hắn có thể thấy ánh mắt của các bạn học đang nhìn hắn lạnh lùng. Những lời nói nhỏ và thì thầm của họ, hắn không nghe được những gì họ nói.
Hắn chỉ nghe được những từ ngữ mơ hồ.
Có lẽ đó đều là xa lánh.
"Tần Đạo dám nghi ngờ thầy giáo, hắn c·hết chắc rồi."
"Trước đây hắn cũng không phải là học sinh giỏi gì. Ta thấy hắn bị 5 điểm là xứng đáng."
Trên đường về, Tần Đạo chào tạm biệt Lâm Kỳ, hai người tách nhau ra đi hai hướng.
Tần Đạo nhìn bảng nhiệm vụ từ hệ thống, cảm giác mọi thứ xung quanh trở nên u ám, hắn thở dài và hắn thấy lạnh lẽo trong người.
Hắn không ngờ rằng Thức Tổ sẽ thù ghét hắn vì mấy chuyện nhỏ nhặt.