Vốn tưởng rằng sẽ là một buổi bổ túc xấu hổ, vậy mà lại yên ổn vô sự ở chung với nhau.
Thần thái Tô Hoài tự nhiên, nét mặt chăm chú, Đường Đường được cậu kéo theo, buộc phải chuyên tâm học tập.
Một buổi chiều trôi qua nhanh chóng, Đường Đường đứng dậy, nhét tài liệu mới sử dụng vào túi vải đeo vai: “Mình trở về sẽ xem thêm những nội dung này lần nữa, hôm nay cảm ơn cậu.”
Cô cố gắng tỏ vẻ như bình thường, trong nháy mắt xoay người, Tô Hoài lại giữ chặt tay cô.
Cậu nói: “Đường Đường, chúng ta nói chuyện đi.”
Quả nhiên vẫn tránh không thoát.
“Nói chuyện gì chứ?” Đường Đường cúi đầu nhìn thẳng mũi chân mình, giọng nhỏ như muỗi kêu.
Cô ích kỷ muốn cậu không cần nhắc lại vấn đề, giống như bây giờ vậy cũng rất tốt.
Mình xin cậu đừng vạch trần bất kỳ tình cảm mập mờ nào, mình xin cậu cứ duy trì quan hệ như hiện tại đi.
“Mình thích cậu,” Tô Hoài vẫn mở lời, “Từ nhỏ đến lớn, chỉ thích một mình cậu.”
Nét mặt cậu quá trịnh trọng, Đường Đường níu chặt vạt áo, không biết nên đáp lại thế nào.
Được cậu thổ lộ ư?
Hẳn là vui vẻ.
Nhưng cô thật sự thích cậu luôn không?
Đường Đường không thể xác định.
Cô chưa từng yêu ai, động lòng là cảm giác gì cũng chẳng biết. Một người ngây thơ không biết gì, làm sao dám đường đột tiếp nhận lời tỏ tình của người khác?
Đường Đường đắn đo rất nhiều, im lặng thả hồn suy nghĩ, nụ hôn của Tô Hoài rơi xuống:
“Nếu thấy chán ghét, thì đẩy mình ra.”
Chóp mũi cậu chống trên gò má cô, cánh môi ướt át dán lên, thở ra từng hơi thở nóng bỏng như tiến vào linh hồn cô.
Đường Đường ngửa đầu thừa nhận phần tình cảm mơ hồ này, cô hoảng hốt thầm nghĩ: Sao có thể ghét nụ hôn của cậu được?
Tô Hoài ôm eo Đường Đường, đưa cô đến sát mép bàn học, cúi người hôn một nụ hôn sâu.
Đầu lưỡi trơn trợt đảo qua bờ môi Đường Đường, chậm rãi trượt vào khoang miệng non nớt ngọt ngào, xoắn lấy chiếc lưỡi thơm mềm của cô liên tục dây dưa.
Thân thể nóng bỏng áp lên, Đường Đường bị ép ngửa thân trên ra sau, mông thịt cọ xát đè cạnh bàn. Tô Hoài đưa tay ôm đùi cô, vững vàng đặt cô lên mặt bàn.
Cậu tiến tới chen vô giữa hai chân cô, bàn tay luồn vào váy, lòng bàn tay thô ráp dán sát bắp đùi mềm mà vuốt ve. Từng đốm lửa được đầu ngón tay cậu dấy lên, chậm rãi vọt đến bụng dưới, Đường Đường khó nhịn mà vặn vẹo mông, muốn thoát khỏi sự đụng chạm của cậu.
Nụ hôn của Tô Hoài chuyển qua tai trái cô.
“Ở đây đỏ hết rồi.” Cậu nói.
Tiếng cười khẽ tràn ra từ cổ họng cậu, Tô Hoài mở miệng ngậm lỗ tai cô.
Đầu lưỡi ướt át chạy bên tai cô, miêu tả từng đường cong lên xuống trong tai. Cậu như đứa trẻ vất vả lắm có được viên kẹo, muốn một hơi nhét hết sự ngọt ngào vào bụng, song cậu lại không nỡ. Cho nên rất không cam lòng nhắm mắt lại tinh tế nhấp nháp, không chịu bỏ lỡ từng hương vị thơm tho.
Đường Đường cảm giác được cậu đang dùng răng khẽ gặm lỗ tai cô, bề mặt răng bóng loáng lọt vào trong tai, có chút đau đớn, nhưng càng thấy ngứa ngáy khác thường.
Bàn tay đỡ eo Đường Đường chậm rãi di chuyển lên trên, luồn vào vạt áo cô, phủ trên bánh bao nhỏ gồ lên.
Cách lớp áo lót Tô Hoài xoa nhẹ hai cái, hưng phấn đến mức hô hấp trở nên gấp gáp, bàn tay đẩy cao chiếc áo lót bông màu trắng, hai bé thỏ trắng trẻo mập mạp nhảy ra ngoài, cậu hé miệng cắn một trong đó, không ngoài dự liệu, thân thể Đường Đường run rẩy kịch liệt.
"Đừng vậy mà.” Ngón tay cô vùi trong tóc cậu, dùng sức đẩy ra, muốn cho cái đầu kia cách xa mình một tí.
Tô Hoài vậy mà nghe lời thật sự thả cô ra, cậu ngừng hôn, ngước mắt nghiêm túc nhìn cô: “Nói cho mình biết, Đường Đường, mình làm thế với cậu, cậu có chán ghét không?”
Chán ghét sao? Không ghét nhỉ!
Tự tận đáy lòng, trái lại Đường Đường thích thân mật với cậu, song lời này làm sao cô thốt ra được.
Đường Đường rũ mắt, xoay mặt sang chỗ khác, không dám trả lời trực tiếp câu hỏi của cậu.
Thấy cô không chống cự, Tô Hoài nở nụ cười như trút được gánh nặng, bàn tay dán lên nơi ở giữa hai chân của cô, cách lớp quần lót mỏng cậu ấn xoa lúc nặng lúc nhẹ, môi cậu lần nữa đổ xuống, ngậm mút nhũ hoa trắng mịn một cách tàn nhẫn.
Tính cướp bóc trời sinh của nam giới làm cậu theo bản năng yêu cực kỳ hai gò bồng đào mềm mại này, hương thơm như có như không vây quanh chóp mũi cậu khiến cậu hận không thể nhai nát, nuốt từng miếng một.
Đầu lưỡi thô ráp trơn trợt đảo qua đỉnh nhũ hoa, ấn xuống, gắt gao ma sát trên đấy, hết lần này tới lần khác kích thích thần kinh nhạy cảm của cô.
Từng dòng điện chạy dọc trên cơ thể, Đường Đường nhịn không được rên rỉ ưm a.
Dưới bụng xoắn xuýt ngọ nguậy, hoa huy*t khó nhịn tiết ra ít d*m thủy, hai mép thịt hồng hào ướt át ngượng ngùng dán trên quần lót.
Bàn tay to đang làm chuyện xấu kia đương nhiên đã nhận ra cơ thể này động tình rồi, Tô Hoài thỏa mãn với biểu hiện của Đường Đường, chôn ngay bầu ngực no đủ của cô vẫn chưa rời khỏi, môi mỏng chẳng biết tiết chế phun ra nuốt vào nhũ thịt, ngón tay lại bình tĩnh vén quần lót cô lên.
Ngón tay lọt vào mép thịt trắng mịn mềm mại, khe huyệt vừa sợ hãi vừa khát vọng nuốt lấy đầu ngón tay cậu. Bụng dưới Tô Hoài chợt căng ra, hận không thể hung hăng đâm chết cô.
Song không được, cô còn non nớt lắm.
Ngón tay Tô Hoài xoay một vòng trên mép âm hộ, trêu chọc cơ thể Đường Đường ngứa ngáy không thôi, ngón trỏ và ngón giữa của cậu gập lại, kẹp lấy hoa hạch đỏ au, dùng sức vân vê.
Bị cậu chơi đùa như thế thân thể chưa trải đời của Đường Đường đâu chịu nổi, rùng mình một cái, mật dịch trong suốt từ lỗ nhỏ giữa hoa hạch trào ra, chảy ào ạt xuống bàn, cả sàn nhà.
Một mùi khai nhàn nhạt xộc lên, Đường Đường xấu hổ và giận dữ tột độ, đưa tay ôm mặt mình, khổ sở khóc sụt sùi.
Tô Hoài lại nhìn cảnh tượng này một cách si mê, cậu lấy cái tay che khuôn mặt cô ra, khẽ hôn lên đốt ngón tay mập mạp của cô.
Cậu nói: “Bảo bối, cậu thật đẹp.”