Đường Đường Đường quay lại nhà Tô Hoài.
Lần này, vẫn là Tô Hoài mở cửa cho cô.
Ôm một chồng sách luyện thi cao thật cao, Đường Đường cố gắng nặn ra nụ cười tự nhiên thân thiết.
Không biết làm sao với áp suất không khí quá thấp xung quanh Tô Hoài, nụ cười của Đường Đường vừa nặn ra lập tức cứng nhắc trên gương mặt.
“Mẹ mình bảo mình theo cậu học tập, cậu xem bà ấy đó, lại làm phiền cậu rồi hahaha…” Đường Đường nỗ lực hòa hoãn bầu không khí, song càng nói càng thấy xấu hổ.
Cô run chân, thoáng nhũn hết cả người.
Tô Hoài vẫn trầm mặc không nói chuyện, đôi mắt đen láy sắc bén kia từ đầu chí cuối không hề nhìn cô.
Đường Đường có chút ủ rũ, mệt mỏi cúi gằm mặt.
Nghe thử đi, âm thanh đạp trên sàn nhà kia đâu phải là tiếng bước chân?
Rõ ràng là âm thanh lòng tự trọng của cô vỡ tan mà.
Đi theo sau Tô Hoài vào phòng ngủ, Đường Đường đặt sách bài tập lên bàn.
“Giờ bắt đầu ư?” Cô quay đầu hỏi Tô Hoài đứng phía sau.
Người đằng sau không trả lời, đi thẳng tới cánh cửa, đóng cửa lại chốt khóa.
Tiếng khóa hộp tra vào ổ vang vọng, Đường Đường không khỏi run cầm cập, cô ngước mắt, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cậu:
Định, định làm gì ―― hả?
Nhất thời những suy nghĩ khác nhau tập kích đại não, Đường Đường Đường thiếu chút nữa bỏ của chạy lấy người.
Động tác hoảng loạn của cô không chút tiếng động toàn bộ đều lọt vào mắt Tô Hoài, khóe mắt cậu giật một cái, nhịn không được lườm cô đầy khinh bỉ.
Đường Đường bị cậu lườm, trong lòng bỗng dưng kiên định.
Không vừa mắt cô, vậy chẳng phải sẽ an toàn sao?
Xoa xoa lồng ngực vẫn còn sợ hãi, Đường Đường hơi xúc động:
Đường Đường Đường à, mày đúng là một đứa máu M.
…
Mở quyển sách luyện thi ra, Tô Hoài ngồi bên trái cô, dựa vào vị trí cửa sổ, ánh nắng ngày hè sáng chói rọi vào, khiến cả người cậu đều chìm đắm trong sắc vàng ấm áp.
Đường Đường nghiêng người len lén quan sát cậu, vầng trán rộng, sóng mũi cao thẳng tắp, bờ môi rõ ràng thể hiện sự sắc sảo, chiếc cằm thon gầy, từng góc cạnh dao động theo ánh mắt, hệt như bức tranh màu nước nổi bật trong tâm trí cô.
Từ khi nào bắt đầu nhỉ? Cái đuôi nho nhỏ lúc nào cũng dính lấy cô, rốt cục biến thành một chàng trai chín chắn như hôm nay.
Đường Đường thoáng thổn thức.
Ánh mắt như gáo nước lạnh liếc qua: “Nhìn đủ chưa?”
Tiêu rồi, bị tóm được.
“Ai nhìn cậu? Đừng có tự kỷ như thế được không?” Đường Đường chột dạ, giấu đầu lòi đuôi lên giọng.
“Được thôi,” Tô Hoài đặt bút lên bàn, xoay người về phía cô, “Vừa rồi đề thứ ba mình giảng, chọn cái gì?”
Chọn cái gì… Vậy chắc chắn là câu hỏi trắc nghiệm.
Đường Đường thầm liếc đáp án một cái, đầy tự tin đáp: “Chọn C.”
“Ưmmm ――” Tô Hoài cúi đầu, mười ngón tay đan vào nhau, lộ vẻ suy nghĩ sâu xa.
Không đợi Đường Đường đắc ý, cậu nói:
“Lúc nãy, mình vẫn chưa bắt đầu giảng.”