Tô Đường

Chương 8




Nhìn khuôn mặt xuất chúng của người trước mắt, vì dục vọng ăn mòn mà dần dần trở nên vặn vẹo, đột nhiên Đường Đường thoáng sợ hãi.

Khuỷu tay chống người muốn lui ra sau, lại bị cậu giữ mắt cá chân, không nhúc nhích được.

Tô Hoài mở đôi mắt đỏ ngầu, cả người kìm nén đến độ run rẩy. Cậu nhìn Đường Đường, hơi thở phập phồng, nhưng vẫn kiên trì trấn an: “Đừng sợ, mình sẽ chú ý nhẹ một chút.”

Đường Đường căng thẳng tới nỗi không dám thở mạnh, trán cô rịn ít mồ hôi, lộ vẻ cực kỳ đáng thương.

Cổ họng Tô Hoài khô khốc, cậu đưa tay vén những sợi tóc rơi xuống của cô ra sau tai. Hai ngón tay cứng nhắc của cậu từng li từng tí đến gần, lần nữa thăm dò huyệt mật của Đường Đường.

Lòng bàn tay Tô Hoài dán lên mảnh thịt mềm mại, cọ cọ mấy cái, xương ngón tay cứng rắn rơi vào âm hộ, không nhanh không chậm vẽ đường vòng cung, hết vòng này tới vòng khác, đồng thời cũng sử dụng ngón tay cái, đầu ngón tay khẽ véo huyệt hạch tròn đỏ tươi, tới tới lui lui liên tục vân vê.

Đường Đường chịu không nổi sự trêu chọc của cậu, tiếng rên bị ngăn giữa răng môi chưa thể bật ra.

Nhận thấy thân thể cô từ từ thả lỏng, Tô Hoài chậm rãi đút ngón tay vào lỗ huyệt chật hẹp, cảm nhận thịt mềm bên trong ướt át dinh dính bao lấy mình mà chèn ép.

Cảm giác này quá tuyệt vời, thân thể Tô Hoài căng cứng, sau lưng không tự chủ toát một tầng mồ hôi nóng.

Cậu cố sức thọc vào rút ra âm đ*o non nớt chật hẹp của Đường Đường, lúc gan bàn tay va chạm với huyệt thịt cứ phát ra âm thanh ‘phốc xít’ dâm mỹ.

Nước, nhơm nhớp, dụ dỗ lòng người ta ngứa ngáy.

Tô Hoài xuống tay nhanh chóng, càng ra sức đâm thọc cho đến khi Đường Đường nhịn không được khóc nỉ non, mật dịch theo khe rãnh mông róc rách chảy xuống dưới.

Cậu cắn chặt răng, rút hai ngón tay trong cơ thể Đường Đường ra, nâng tay cao lên, ngắm không chút bỏ sót lớp mật ngọt trong suốt trên đốt ngón tay dưới ánh đèn.

Tô Hoài tách hai ngón tay ra, mật ngọt giữa kẽ tay cậu bị tách theo kéo thành sợi, cậu đưa tới gần mình, vươn đầu lưỡi liếm, ưm, ngọt.

Tay Đường Đường muốn ngăn cản dừng giữa không trung, bờ môi sợ hãi mấp máy vài cái, hồi lâu sau mới nói: “Cậu đừng mà…”

Tô Hoài ngẩng đầu nhìn Đường Đường, nở nụ cười mang theo mấy phần đùa dai.

Cậu như thế này, vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, nhịp tim cô chợt hẫng nửa nhịp.

Ngay khe huyệt đỏ tươi kia, huyệt thịt đang tham lam co rút, Tô Hoài càng mở rộng hai chân Đường Đường, chầm chậm đút cự long đã trướng đau vào.

Vừa mới nhét được nửa quy đầu, Đường Đường liền cảm thấy đau đớn, cô dùng sức cào sau lưng trần trụi của Tô Hoài, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở khó nhịn: “Cậu mau ra ngoài, ra ngoài đi ――”

Tô Hoài cũng chẳng dễ chịu gì, cậu ngẩng đầu nhìn Đường Đường của cậu, quai hàm cắn rất chặt: “Nhịn một chút, Đường Đường ơi, nhịn thêm chút nữa thôi.”

Sau đó thừa thế xông lên, đâm phần còn lại của cự vật vào.

Đường Đường chẳng kịp kêu la, toàn bộ âm thanh đều bị chặn ngay cuống họng, chỉ có một đôi mắt to rưng rưng nhìn chằm chằm cậu.

Âm đạo của xử nữ quá chật hẹp, Tô Hoài gần như bị cô cắn giết ngay trong đó, cậu gắng gượng thẳng lưng thử rút ra thọc vào mấy hiệp.

Huyệt thịt của cô vừa chặt vừa mềm, tầng tầng lớp lớp bao bọc mút lấy cậu, khiến Tô Hoài lưu luyến không ngớt, tiếc rẻ rút cự vật ra.

Sau mấy chục lượt, đến khi Đường Đường có thể thích ứng được kích cỡ của cậu, cô nhìn Tô Hoài, ràn rụa nước mắt run rẩy hỏi: “Hoài Hoài, cậu thoải mái chưa?”

Tô Hoài nhíu chặt mày, thành thật trả lời: “Hơi đau.”

Đường Đường khóc lóc vô cùng lớn tiếng: “Mình cũng vậy!’



Lần đầu tiên bắn tinh nhanh hơn tưởng tượng, ước chừng mười phút, Tô Hoài rút cự vật hồng nhạt ra khỏi huyệt thịt, bàn tay nắm lấy nó, đối diện với cái bụng nhỏ trơn nhẵn của Đường Đường mà xoa xoa lên xuống mấy lần, con sâu thịt kia lập tức phun dịch nhầy trắng đục dính đầy bụng cô.

Đường Đường bĩu môi chê dơ, lộ vẻ như ăn phải quả đắng kéo quần lót mình lên, muốn qua loa mặc quần áo xong vào phòng tắm tắm một cái. Ai ngờ Tô Hoài lại ôm cô rời khỏi bàn, xoay người lại, Đường Đường liền nằm trên giường cậu.

Thân thể Tô Hoài phủ lên, làn môi mỏng đỏ tươi cắn vành tai cô: “Mình lại muốn nữa rồi.”

Đường Đường rơi lệ lần nữa: Cậu là chó sao?

Cậu là chó đi!!!



Hôm nay Đường Đường Đường với chân run lập cập trở về nhà, lúc tắm cô nhìn thấy toàn thân đều là vết xanh xanh tím tím, thật hận không thể lấy dao chém Tô Hoài.

Lúc rời phòng tắm, Đường Đường cố tính khoác thêm áo khoác mỏng bên ngoài đồ ngủ, thời điểm cô lén lút bước nhỏ về phòng ngủ, lại bị ba gọi lại.

Ba Đường mẹ Đường ngồi nghiêm chỉnh trên ghế salon ngoài phòng khách, trông giống đang xét xử tội phạm gian ác. Cả người Đường Đường Đường chợt cứng đờ, chỉ kém chút nhào qua gào một tiếng: “Thanh thiên đại lão gia tha mạng!”

Do Tô Hoài dụ dỗ con, hai người lấy mạng của cậu ấy đi!

“Đường Đường à ――” Ba Đường lên tiếng, lộ vẻ cực kỳ hòa ái dễ gần.

Sự việc bỗng khác thường ắt có quỷ!

Đường Đường Đường run rẩy, sợ hãi nhìn ba ruột của mình: “Dạ, dạ có chuyện gì ạ?”

Ba Đường nhìn bộ dạng vô dụng của con gái, đau lòng một phen, ông thở dài nói tiếp: “Đường Đường nhà ta muốn xuất ngoại đi du học không? Chiều nay dì Tô tới nhà chúng ta, có thương lượng với ba mẹ, nói rằng Tô Hoài chuẩn bị thi Đại học quốc gia Úc, hay là ba mẹ cũng đưa con sang Úc học đại học nào đó, chúng ta đi lấy tiếng nhé?”

Nửa câu còn lại nghẹn trong bụng ông chưa nói ra, đó chính là ‘dù gì đại học tốt trong nước con cũng thi không đậu’.

Xế chiều Đường Đường bị Tô Hoài bắt nạt thảm hại, lúc này nghe hai chữ Tô Hoài, theo bản năng cô hơi kháng cự, ấp úng không trả lời ba.

Lúc này mẹ Đường cũng phụ họa: “Đúng rồi, không phải từ nhỏ con đã thích Tô Hoài sao? Vừa vặn hai đứa cùng ra nước ngoài, có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Những lời khác Đường Đường không nghe được, cô chỉ nghe đúng một câu ‘Không phải từ nhỏ con đã thích Tô Hoài sao?’

Lần này Đường Đường Đường bùng nổ, rống với mẹ: “Mẹ, mẹ, mẹ ―― đừng có nói bậy! Du học cái gì? Con không đi!”

“Hử, vậy con thành thật thi vào trường cao đẳng đi.” Mẹ Đường lạnh lùng mở miệng.

“Thật ra, nghĩ kỹ lại, Úc có thịt chuột túi ngon lắm haha ――”



Chuyện Đường Đường Đường đi Úc du học được xác định như thế, cô còn có chút không phục ở trên giường lẩm bẩm. Phía tiểu khu bên kia, Tô Hoài nhìn ánh trăng khuyết mông lung ngoài cửa sổ, an tĩnh nhếch môi mỉm cười:

“Em trốn không thoát anh đâu, mèo con của anh.”