Thành Mính ngẩn ra, vì sao hắn lại không nói? Ở thành gia đã có biết bao lần, hắn muốn nói ra, bày tỏ với nàng tình cảm khắc cốt ghi tâm trong lòng mình, nhưng mà hắn cứ luôn sợ rằng, chỉ một bước sai lầm sẽ mất hết tất cả...
Bây giờ liệu có còn kịp nữa không sau khi nàng đã từ chối hắn?
Dù sao cũng đã thua, hắn đã không còn gì để mất nữa.
“Nếu nói ra có phải sẽ có một kết cục khác không?” Thành Mính không tự chủ được mà buột miệng. Hắn cười khổ, ngay cả nói những lời này cũng phải hao hết tâm sức, hắn không còn giống một nam tử hán dám làm dám chịu từ lúc nào? Nhưng sau khi nói ra, cõi lòng dường như được giải tỏa, đúng vậy, chỉ cần nàng hiểu rõ thì hắn cũng không có gì luyến tiếc.
Lư Tú Nhi lắc đầu: “Ta không biết…” Nàng chỉ nói đúng sự thật. Nếu Thành Mính có thể giống như Tô Thảng, nói hết tất cả những lời trong đáy lòng cho nàng biết thì có phải nàng cũng sẽ động lòng hay không?
“Nếu đã vậy đừng rời khỏi ta được không...” Thành Mính trầm giọng nói, có vẻ hết sức kiên định.
Vì sao hai người bọn họ cùng nói một câu. Thân hình Lư Tú Nhi có hơi run rẩy, nàng không nên ép hắn nói ra những lời này để mình phải lâm vào sự lựa chọn khó khăn... Nàng đã ép hắn đến đường cùng, nếu bây giờ từ chối thì thật sự quá tàn nhẫn.
Lư Tú Nhi không đành lòng nhìn kỹ khuôn mặt Tuấn Tú của hắn, ánh mắt ảm đạm giống như đánh mất sinh khí chỉ trong phút chốc, còn đang chờ đợi nàng dùng lời nói dịu dàng để thắp sáng. Giờ phút này hắn đã để lộ những suy nghĩ trong lòng mình cho nàng biết, trong lúc nhất thời hình ảnh đêm hội hoa đăng nguyên tiêu tình cờ gặp nhau, đêm tâm sự ở Thành phủ, từng cảnh tượng tươi đẹp bỗng dưng hiện ra trước mắt.
Nàng bỗng nhiên có xúc động muốn giơ tay ra, nhưng lại chần chờ, hy vọng Tô Thảng có thể đột ngột xuất hiện, hét lên một tiếng cắt đứt sự do dự của nàng.
Thành Mính khẳng định, nói: “Tú Nhi, nàng chính là người mà ta muốn ở bên cạnh, xin nàng hãy nhìn vào ta, nếu nàng đồng ý, ta nguyện chăm sóc nàng cả đời không rời không bỏ.” Hắn nói rất chậm, rất chậm, từng chữ từng âm, gần như đã quên phải nói chuyện như thế nào, nhưng mỗi một chữ đều đi thẳng vào lòng Lư Tú Nhi.
Bên nhau suốt đời không rời không bỏ.
Trái tim Lư Tú Nhi không khỏi trở nên mềm mại, chẳng phải nữ tử trong thiên hạ này cũng chỉ mong muốn được như vậy hay sao...
Trong lúc không biết phải làm sao để thuyết phục nàng, Thành Mính chủ động dắt lấy tay nàng. Nàng đã chờ được hắn chủ động, chỉ có ở vào thời khắc quan trọng như thế này mới có thể khiến hắn chủ động một lần, giống như cái hôm Tô Thảng xúc phạm đến nàng, hắn đã chủ động ôm nàng. Cho dù lúc đó không có tâm tư nghĩ ngợi nhiều, nhưng mỗi lần nhớ lại nàng đều cảm thấy rất ngọt ngào.
Nhưng mà tất cả các hồi ức về hắn đều có bóng dáng của Tô Thảng. Uống một chén trà, lại dắt tay một lần, bóng dáng Tô Thảng cứ đột ngột xâm nhập vào, không thể vứt đi được.
Tô Thảng. Nàng nhẹ nhàng gọi cái tên này trong lòng. Vào thời điểm khi cõi lòng nàng yếu ớt nhất, Thành Mính đã khiến nàng cảm động nhưng nàng vẫn nhớ ước hẹn của mình với Tô Thảng. Giờ Dậu. Còn bao nhiêu thời gian nữa thì đến giờ Dậu? Có lẽ nàng đã muộn mất rồi, không kịp đến nơi hẹn ước với hắn.
Trong lòng nàng rất bối rối, cũng không biết nên đi hướng nào. Không bỏ xuống được cái này cũng không quên được cái kia, hoặc là cho dù nàng có lựa chọn thế nào cũng bất công với bọn họ.
Sự hoảng loạn của nàng đều bị Thành Mính trông thấy rất rõ ràng, hắn rất muốn bỏ qua, nhưng lại làm không được. Yêu nàng thì phải khiến cho nàng tin tưởng hạnh phúc ở đâu, vì thế hắn thở dài nói: “Nàng đang đợi hắn sao?”
Lư Tú Nhi lắc đầu, lại bất đắc dĩ gật đầu. Nàng đúng là đang đợi Tô Thảng xuất hiện, vẫn luôn chờ đợi, muốn mượn sự ngang ngược mạnh mẽ của hắn, sự trở mặt vô tình của hắn giúp nàng quyết định.
Thành Mính buông tay, hắn không muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, không muốn ở trong thời khắc không có mặt Tô Thảng mà chiếm được lợi ích. Như vậy cho dù có chiến thắng nhất thời, thì một khi Tô Thảng xuất hiện nàng cũng sẽ hối hận.
Hắn không muốn nàng hối hận. Sự kiêu ngạo của hắn cũng không cho phép trong lòng nàng có một người khác, cho dù đó là bằng hữu nhiều năm của hắn.
“Ta cùng chờ với nàng.”
Lư Tú Nhi ngẩng đầu lên, hắn lúc nào cũng khoan dung như vậy, không hề giống tên Ma Vương táo bạo, hở một chút là nhảy lên kia. Bình tĩnh mà xem xét, vì sao nàng phải chờ đợi Tô Thảng chứ? Chờ hắn chính là không xác định tình cảm của mình dành cho Thành Mính. Có lẽ cả hai người này nàng đều không nên yêu, nàng không đáng có được tình yêu của bọn họ.
Lư Tú Nhi đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng, nàng xoay người lại nói: “Ta muốn về nhà.”
“Tú Nhi.” Thành Mính giữ chặt nàng. Vào thời điểm này nhất định không được để cho nàng lùi bước, phải ép buộc nàng nhìn thẳng vào nội tâm của mình, tìm được người mà nàng thật sự yêu thương. “Ta biết chuyện này đối với nàng mà nói là thời điểm khó khăn nhất, nhưng nàng không thể trốn tránh nữa.”
Lư Tú Nhi không dám nhìn hắn, chỉ cắn môi nhìn về phía khác.
“Thật ra thì ta rất muốn cảm tạ nàng.” Thành Mính nói, “Nàng đã khiến ta nhìn rõ bản thân mình, muốn có thứ gì thì phải ra sức bảo vệ thứ đó. Nàng cũng vậy, hãy tự hỏi lòng mình một câu, nếu cuộc đời này không thể gặp được ta hoặc không thể gặp được hắn nữa, nàng không muốn kết cục nào nhất...”
Lư Tú Nhi giật mình nhìn hắn. Hắn vẫn hết sức thông minh, thấy rõ được mấu chốt của vấn đề.
Đêm nay là đêm trăng tròn, nàng không tránh khỏi.
Tô Thảng ngủ xong một giấc tỉnh dậy, tinh thần phấn chấn, bức tường hoàng cung lúc ẩn lúc hiện. Hắn còn nhớ rõ Thành Mính cũng sẽ bày tỏ với Lư Tú Nhi, lập tức sợ nàng không thể tự chủ, hứa với cả hai bên, vì thế hết sức sốt ruột dõi mắt ngóng trông.
Nhưng mà, Thành Mính và Lư Tú Nhi lại giống như một cặp tình nhân, sóng vai đi về hướng thẳng.
Trái tim hắn liền chùng xuống.
Thôi thì được sao cũng phải nhìn nhận, Tô Thảng vui cười nói với Lư Tú Nhi: “Ta ngủ một giấc tỉnh dậy bây giờ rất đói bụng. Nàng làm cho ta một bữa ăn thôi, có lẽ tiệc chúc thọ cũng không còn lại gì.”
Lư Tú Nhi nước mắt tràn mi. Nếu cuộc đời này không thể gặp lại hắn không thể làm món ngon cho hắn ăn nữa nàng có thể tưởng tượng được sự chán nản của hắn và cô đơn của nàng đến mức nào...
“Đang êm đang đẹp khóc cái gì chứ…” Tô Thảng giơ tay áo lên giúp nàng lau nước mắt, động tác thành thạo tự nhiên. “Người khác làm ta ăn không quen, mau đi nấu cho ta đi thôi! Ta muốn ăn những món sở trường của nàng như tiêu linh chích (1), quá sảnh dương (2), bách tuế canh(3)… Thịt dê thì chọn thịt dai, tốt nhất là những con dê già mà chưa chết, để ta gặm nhấm một lúc, tài nêm nếm của nàng. Hay là bảo những người khác của Thượng Thực Cục thay nàng chọn dê đi, ta muốn nàng đích thân làm…”
Hắn ăn to nói lớn, giống như muốn trút bỏ tâm trạng, nói xong mới bình tĩnh lại, chậm rãi nhả ra một câu: “Chờ làm xong bữa ăn này, nàng muốn đi với ai, ta cũng không oán trách.”
Thành Mính giống như người ở ngoài cuộc không nói một lời chỉ nhìn chằm chằm vào bọn họ. Hắn không muốn xen vào làm ảnh hưởng đến quyết định của Lư Tú Nhi, hắn đã chiếm được tiên cơ. Nhưng xuất phát trước thì có tác dụng gì, hắn thấy nước mắt Tú Nhi đã chậm rãi rơi xuống, nàng luyến tiếc nhất, đã không phải là hắn.
Có lẽ trong sự chờ đợi mòn mỏi, nàng đã quen với việc hồi tưởng tương phùng cùng hắn. Trong khi đó nàng và Tô Thảng, trong lúc vui đùa ầm ĩ và giúp đỡ lẫn nhau đã im lặng bồi đắp tình cảm, cho đến bây giờ còn sâu nặng hơn với hắn.
Không phải hắn không biết, chỉ là cũng không nỡ buông tay.
Lư Tú Nhi cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Nàng phải rời khỏi Tô Thảng, việc này chỉ cần nghĩ tới thì sẽ khiến cho ruột gan nàng đứt thành từng khúc. Thành Mính nói đúng, đây là cách tốt nhất để phân biệt rõ ràng trong lòng mình yêu ai, người mà mình không thể quên được là ai, giờ phút này đã sáng tỏ.
Nước mắt rơi như mưa, Lư Tú Nhi biết nàng đã sai lầm. Nàng không nên vì muốn có được một câu khẳng định mà giữ Thành Mính lại, bây giờ lại muốn phụ rẫy hắn, thật sự là quá tàn nhẫn.
Tô Thảng lại không biết sự giãy giụa khó xử trong lòng nàng, chỉ nghĩ rằng nàng khóc là xuất phát từ sự áy náy thương cảm dành cho hắn. Hắn ngơ ngác ngóng nhìn, trong nháy mắt chỉ cảm thấy gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách biệt, hắn ở gần như vậy nhưng trái tim thì quá xa xôi. Chóp mũi càng lúc càng cay, sắp sửa không biết làm thế nào đối diện với cõi lòng tan nát, vội vàng chắp tay với Thành Mính rồi lảo đảo bỏ đi.
Hắn chỉ có thể bỏ đi nhanh chóng, không dám quay đầu nhìn lại, chỉ sợ vừa quay đầu sẽ không nhịn được mà đánh Thành Mính một trận, sau đó không màng tất cả mà cướp Lư Tú Nhi đi. Hắn liều mạng tự nói với chính mình, nam nhi có nước mắt cũng không dễ dàng rơi, Lư Tú Nhi và Thành Mính hữu tình nhân chung thành quyến chúc, hắn cũng nên vui vẻ thay bọn họ. Nhưng lệ nóng vẫn không biết cố gắng mà trào ra từ hốc mắt, tuy bữa tiệc chúc thọ đã kết thúc hoàn mỹ, nhưng đáng tiếc âm cuối cùng lại không trọn vẹn.
Lư Tú Nhi khóc xong, ngẩng đầu lên đã không nhìn thấy hình bóng Tô Thảng đâu, Thành Mính im lặng kiên trì đứng bên cạnh nàng. Bất kể là nàng có chọn hắn hay không, hắn cũng đều sẽ làm tròn lời hứa không rời không bỏ. Lư Tú Nhi trong lòng cảm động, vừa định nói gì, Thành Mính đã mở miệng trước.
“Ta hiểu ý nàng, không cần nhiều lời, ta chân thành chúc phúc cho hai người.” Giọng nói của hắn nghẹn ngào, nỗ lực muốn khiến bản thân mình vui hơn một chút. Lư Tú Nhi ép hắn nói ra những điều trong lòng, bây giờ hắn đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Có thể trút bỏ tâm sự, cho dù là lấy thất bại mà kết thúc, thì hắn cũng không oán không trách.
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Thành Mính mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Nếu không phải vì tên tiểu tử Tô Thảng kia, thì chúng ta đã là một đôi thần tiên quyến lữ, cả ngày đọc sách phẩm trà, không biết nhân gian thế nào... Nhưng mà nàng ở bên cạnh Tô Thảng thì sẽ tốt hơn, hắn khôi hài vui vẻ, nàng sẽ không biết buồn lo. Tất nhiên cũng sẽ có lúc hắn khiến nàng giận dữ tức tối, nếu sau này việc đó xảy ra, thì cứ đến tìm ta, ta và Hoàn Lãng Tình nhất định sẽ ra mặt cho nàng.”
Lư Tú Nhi nghe vậy, lại thấy nụ cười mỉm cười của hắn, trong lòng càng thêm khó chịu: “Là ta đã xử sự không phải với huynh…”
Thành Mính lắc đầu: “Không cần phải xin lỗi. Tú Nhi, nàng và Thuyên muội thân thiết như vậy, ta nhận nàng làm nghĩa muội là được. Tính tình của nàng trời sinh hoạt bát, ta lại là một kẻ nhàm chán, ở bên cạnh ta lâu ngày nàng sẽ không chịu nổi.” Hắn kiên trì mỉm cười, giống như một vị thần gặp biến cố cũng không kinh sợ, “Thuyên muội cứ luôn chê ta nhạt nhẽo, haha, thật là … trong nhà muội ấy mới giống một nam nhân hơn.”
Hắn hiếm khi mới nói được nhiều lời như vậy, đáng tiếc trong lòng mình nghĩ một đằng lại nói ra một nẻo.
Nhưng mà chỉ cần nàng hạnh phúc là được.
Lư Tú Nhi gạt nước mắt, nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc của hắn, vẫn giống như lúc mới quen, ôn tồn lễ độ, không chê vào đâu được. Ở trong thời khắc này hắn vẫn có thể an ủi nàng cảm thông với sự đau khổ của nàng, quả nhiên trên đời này chỉ có một mình Thành Mính có thể làm được.
Thành Mính, nàng âm thầm gọi tên hắn trong lòng. Khi gặp lại tình cảm đã thay đổi.
“Thành đại ca,” nàng gọi hắn, cũng là cách xưng hô như trước nhưng ý nghĩa đã khác, “Huynh nhất định sẽ tìm được một nữ tử tốt hơn ta.” Nói xong nước mắt lại chảy dài.
“Ngươi và Tô Thảng ở bên nhau phải là hoan thiên hỉ địa, vì sao thấy ta lại khóc? ta không muốn nàng khóc nữa.” Thành Mính lau nước mắt cho nàng, nỗ lực đối xử với nàng như em gái, “Đi tìm hắn đi, sợ rằng hắn đã có sự hiểu lầm, rồi tự đi tìm một nơi âm u nào đó giải quyết tâm sự lẩn quẩn trong lòng, nàng mau đi cứu hắn đi thôi.”
Lư Tú Nhi nín khóc, mỉm cười: “Con người của hắn rất tùy tiện, sẽ không xảy ra chuyện đó đâu.” Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trái tim nàng đã rất gấp gáp bay đi.
Thành Mính thấy thân ảnh nàng đã khuất, nhưng hắn vẫn không thể nhúc nhích được, cho đến khi tất cả thần thái trong mắt đều hóa tro tàn…
- -----------
Tô Thảng thất hồn lạc phách men theo bức tường cung điện mà đi, thân mình nhẹ nhàng như một bóng ma. Hắn lúc trước không hề vướng bận bất kỳ ai, cũng không có bất kỳ sự vật nào quá yêu thích, giờ phút này mới biết cảm giác khắc cốt ghi tâm là như thế nào. Trong đầu trống rỗng, giống như thật sự không có một thứ gì, chỉ có hình ảnh Lư Tú Nhi khóc thút thít là khắc vào trong lòng hắn.
Cuối cùng người mà nàng chọn vẫn là Thành Mính, đúng như ước nguyện ban đầu của nàng, tất cả những cố gắng của hắn đều không có giá trị. Ban ngày nàng nói, “Ngươi chờ ta”, nhưng buổi tối đã lập tức thay đổi. Chỉ cần nhìn thấy Thành Mính, nàng sẽ thay đổi, hắn có nỗ lực đến cách mấy cũng không đuổi kịp cái đêm hoa đăng hôm nguyên tiêu đó.
Tô Thảng nản lòng đến cực điểm.
Hắn vì nàng mà thay đổi, cắt bỏ gai nhọn xung quanh người, nỗ lực chung sống hòa bình với những người khác, hiểu được việc tiến thoái có chừng mực. Nhưng kết quả thì sao, nàng vẫn bỏ rơi hắn, một đứa trẻ bị ghét bỏ cho dù có thay đổi thế nào thì cũng vẫn là bị ghét bỏ.
Tô Thảng lạnh lùng cười khổ, đã quen thói giương nanh múa vuốt, hắn ngay cả khóc cũng không biết.
Hắn mờ mịt đi thẳng đến bờ sông, sóng nước lóng lánh dưới ánh trăng chậm rãi chảy về hướng đông. Hắn rất muốn nhảy xuống, để cho nước sông ngập lên trên đỉnh đầu, tẩy sạch mọi thứ ở trong não quên đi chuyện cũ. Hắn muốn hoàn toàn quên nàng.
Nhưng đôi má lúm đồng tiền kia, vẫn đong đưa rõ ràng trước mắt, thậm chí, đến thật gần hắn mà không hề mờ nhạt.
“Người ta chờ là chàng, vì sao chàng lại chạy đi?”
Là âm thanh ảo giác truyền tới từ đâu? Hắn bỗng giật mình, tỉnh táo lại. Lư Tú Nhi đang đứng ở phía sau, khiến hắn tâm thần kích động.
Hắn chụp lấy nàng kéo tới trước mắt, khuôn mặt nàng vẫn còn dấu nước mắt, hai mắt ửng đỏ, cho thấy đích thực không phải nằm mơ.
“Rốt cuộc là nàng muốn thế nào?” Tô Thảng nhu nhược hỏi một tiếng, ngày thường hắn vẫn luôn tràn đầy sinh lực nhưng trải qua những sự việc này cả tâm thần lẫn thể xác đều cực kỳ mệt mỏi, làm tình địch với huynh đệ của mình quả thật là có lực mà không thể xuất, uất ức đến nghẹn ngào.
Nếu đối thủ là người khác, hắn sẽ không từ thủ đoạn mà đánh đến người kia chết khiếp cũng không chừng, nhưng đây lại là Thành Mính, gặp gỡ quân tử, hắn cũng biến thành quân tử.
Hắn sẽ không dễ dàng thua trên lời nói, nhưng chỉ cần trái tim Lư Tú Nhi hướng về người khác, hắn có mặt dày vô sỉ thế nào, cũng sẽ không thể không bỏ cuộc.
“Người ta chờ là chàng.” Lư Tú Nhi xác định một lần nữa, trong lòng yên ổn khiến nàng biết, lần này nàng không làm sai.
Tô Thảng lại giống như không nghe thấy. Hắn không thể tin được.
Nếu tin, có khi nào sẽ càng bị tổn thương sâu hơn, khiến hắn vạn kiếp bất phục không? Hắn cười khổ sờ sờ khuôn mặt nàng, sự nghịch ngợm trong mắt nàng hóa thành u buồn, hắn thấp giọng nói: “Trái tim nàng làm bằng sắt đá sao? Còn muốn gạt ta, thấy ta khổ sở, nàng thật là nhẫn tâm! Ta sẽ buông tay, nàng và Thành Mính rất xứng đôi, đúng là trời sinh một cặp.”
Lư Tú Nhi sửng sốt, này, ngươi điếc hay sao? Không nghe ta nói đang đợi ngươi sao?
Tô Thảng tiếp tục niệm kinh, luôn miệng nói: “Nhưng mà nếu không có nàng thì ta biết làm sao bây giờ? Ta không thể ăn những món người khác nấu, những món ăn kia thực sự không có tình cảm gì, nhưng nàng làm thì khác chỉ cần nàng nấu, thì ta có thể nếm được. Mọi người đều cho rằng ta bị bệnh kén ăn nhưng thật ra không phải như vậy, ta chỉ là tôn trọng thức ăn. Ta rất thích ăn uống bởi vì ngoại trừ thực phẩm, không có thứ đồ vật nào có thể làm bạn lâu dài bên cạnh ta. Bằng hữu cũng không thể, có tụ có tán, bọn họ đều sẽ rời khỏi ta, nhưng thức ăn sẽ vĩnh viễn chờ ta thưởng thức chúng.”
Lư Tú Nhi lại ứa nước mắt, nàng thích nghe hắn nói lời thật lòng, nàng vùi đầu trong lòng ngực hắn, lẳng lặng nghe tiếng tim hắn đập. Yên tĩnh vô cùng, giống như không cốc u hoa.
“Nàng chọn hắn là đúng, ta không oán nàng, con người của ta quá khó để chung sống, nàng sợ sau này ta sẽ ức hiếp nàng, cũng phải, ta tính tình thô bạo, ở bên nàng mới giảm đi một chút, nhưng không thể đảm bảo một ngày nào đó lại bùng nổ, lỡ như khiến nàng bị tổn thương … ôi, vẫn là ta không tốt. Thành Mính thì không như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không hung dữ với nàng, nhưng còn nàng… sau khi qua cửa thì đừng bắt nạt hắn, tính tình nàng nóng nảy, cũng may hắn sẽ không hơn thua với nàng. Không giống chúng ta cả ngày tranh luận ầm ĩ, nàng nhất định rất phiền chán ta. Ở bên cạnh hắn tuy rằng có hơi buồn, nhưng không quan trọng, hắn biết ngâm thơ vẽ tranh, nếu nàng cùng hắn ngâm thơ uống …”
- --------------
(1) Tiêu linh chích - 消灵炙: là một món ăn nổi tiếng của vùng Thiểm Tây, làm từ thịt lợn rán, hạt tiêu, quả anh đào, ăn kèm với bánh trứng và bánh mè.
(2) Quá sảnh dương - 过厅羊: là một món ăn xuất phát từ thời nhà Đường. Khi một gia đình giàu có tổ chức yến tiệc, họ trực tiếp sai người hầu dắt một con dê sống đi vào sảnh tiệc. Những vị khách tham dự sẽ chọn phần thịt dê sống mà họ muốn nếm thử. Con dê được buộc những sợi chỉ màu làm dấu trên người dựa theo lựa chọn của thực khách, sau đó bị đầu bếp giết thịt, rồi mới đem nấu chín. Sau khi chín, thực khách dùng sợi chỉ của mình làm cơ sở để tìm miếng thịt mình đã chọn, từ đó mới cảm nhận được độ ngon của món ăn này.
(3) Bách tuế canh - 百岁羹: Là một loại canh soup nấu từ nhiều loại rau củ làm chua thái nhỏ. Ngụ ý là người nghèo cũng có thể ăn, ai nấy sống lâu trăm tuổi.