Tô Đường Công Tử

Chương 20




Hắn chỉ lo đắm chìm trong ngôn ngữ và suy luận của chính mình, khẩu bất đối tâm mà ăn nói vớ vẩn, trong lòng đau đớn chết lặng đến mức khó thể hình dung.

Vốn dĩ Lư Tú Nhi muốn để mặc cho hắn nói, trông cậy vào việc cuối cùng hắn cũng sẽ hiểu tâm ý của nàng, tự oán tự trách mấy câu thì sẽ không có chuyện gì nữa, cứ xem như là cho hắn có chỗ trút bỏ tâm sự… có dùng chân mà nghĩ cũng biết, nếu nàng đã bỏ rơi Thành Mính mà chạy đến đây thì có nghĩa là đã đồng ý với hắn. Nhưng Tô Thảng cứ như bị trúng tà, cứ liên tục nhắc mãi về tương lai của nàng và Thành Mính khiến cho nàng bỗng dưng nổi giận đùng đùng.

Tên tiểu tử thối này, không ra tay thì thật không tỉnh táo... Nếu hắn còn tiếp tục nói hươu nói vượn, chỉ sợ ngay cả việc con cháu của nàng và Thành Mính cũng được hắn sắp xếp ổn thỏa.

“Tô Thảng!” Nàng hét lên một tiếng như hung thần ác sát, liều mạng lay hắn hai cái.

Tô Thảng ngây ra như phỗng, hồ đồ nhìn nàng. Thật kỳ lạ nàng giống như ăn phải hỏa dược, một tay chống nạnh, tư thế này khiến hắn nghĩ đến tình hình lúc phi đao xẹt qua đầu ở Hương Ảnh Cư.

Nàng cắn răng, chân mày lá liễu nằm ngang thành một hàng, nói năng cực kỳ khí phách: “Tô Thảng, nếu ngươi còn dám nói đến Thành Mính, ta sẽ xẻo đầu lưỡi ngươi làm đồ nhắm rượu!”

Nương tử hung dữ lại muốn đánh tướng công, không rét mà run… Tô Thảng bỗng giật mình, đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.

Ôi chao, vì sao hắn lại không tin vào sức hấp dẫn của mình? Tinh thần tỉnh táo lại, giống như một kẻ ăn mày nhặt được vàng, mừng rỡ như điên mà ôm chặt lấy nàng: “Nàng vừa nói gì?”

Lư Tú Nhi nhận thấy sự đắc ý độc quyền dâng lên trong mắt hắn, không thể nhầm lẫn ở đâu khác, thật là cho một lọ thuốc màu liền muốn mở phường nhuộm. Nàng vừa tức giận vừa buồn cười, đấm một quyền vào đầu vai hắn: “Chàng còn không rõ sao? Người ta chờ là chàng!”

Tô Thảng hoan hô một tiếng, hai tay ôm chặt lấy nàng, giống như muốn nhập nàng vào trong cơ thể mình, khiến Lư Tú Nhi bị siết đến mức không thở nổi. Gần sát như vậy, không bao giờ chia cắt, hắn không thể để cho nàng có cơ hội chần chừ nữa.

“Ta lập tức đến nhà nàng cầu hôn.” Tô Thảng thỏa thuê đắc ý.

Lư Tú Nhi nhoẻn miệng cười, dùng một âm thanh nhỏ đến mức không thể nghe thấy, trả lời từ trong lòng hắn: “Được!”

Không thể tưởng được vòng tới vòng lui, cuối cùng vẫn ở đây mình vào tay tên hỗn thế Ma Vương này, nàng có chút bồi hồi, để mặc cho Tô Thảng càng ôm càng chặt.

Hai người dắt tay nhau đi dạo chợ đêm. Tiết Vạn Thọ Tiết năm nay trùng với ngày rằm, phố lớn nhỏ nhỏ treo đầy hoa đăng, ánh sáng rực rỡ nối dài không dứt khiến cho trong lòng hai người càng thêm thoải mái. Tô Thảng thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn Lư Tú Nhi, huýt sáo một cách đầy mãn nguyện, Lư Tú Nhi luôn mỉm cười một cách không khống chế, trên khuôn mặt đều là tình ý miên man.

Hai người vòng đi vòng lại trong chợ đêm, ngắm hoa vọng nguyệt, hết sức vui vẻ. Khi đã về đến trước cửa Lư phủ, đưa Lư Tú Nhi về phòng rửa mặt chải đầu chuẩn bị đi nghỉ ngơi, Tô Thảng quay ra sảnh ngoài, giữ chặt Lư Tuấn nói: “Tiểu điệt muốn xin bá phụ gả Tú Nhi cho con. Nếu ngài đồng ý, con sẽ lập tức mời bà mối đến nhà.”

Lư Tuấn cười đến nỗi không nhìn thấy đôi mắt, chỉ thấy một đường cong, hôm nay đúng là chuyện vui không ngừng. Tiết Vạn Thọ quả nhiên là ngày lành!

Haha, mình có thể gả con gái rồi! Nhưng mà ông lại đột nhiên nhớ đến một chuyện khác, lắc đầu nói: “Không được.”

Tô Thảng vốn tưởng rằng nước chảy thành sông, kinh ngạc kêu lên: “Vì sao?”

“Ta đã từng hứa với con gái ta, ta phải cưới kế mẫu cho nó trước, thì nó mới có thể xuất giá.”

Tô Thảng nhíu mày, trời ạ, nếu Lư Tuấn cả đời này không tìm được vợ, thì chẳng phải hắn sẽ vĩnh viễn không cưới được Lư Tú Nhi sao?

=========================

Lư Tuấn tiễn Tô Thảng mặt ủ mày chau ra về, bất chấp Lư Tú Nhi nói muốn nghỉ ngơi, vội vàng ông cửa phòng con gái, hào hứng tuyên bố với nàng về tin vui này.



“Con gái ngoan, cuối cùng con cũng đã có thể gả ra ngoài rồi! Tô Thảng tới cầu hôn rồi.”

Lư Tú Nhi còn đang vui vẻ đến mức chưa muốn đi nghỉ ngơi, đang dựa vào cửa sổ ngẫm nghĩ, nghe vậy nói: “Vậy cha có đồng ý không?”

“Không.”

“Sao thế?” Lư Tú Nhi nhảy dựng lên, kinh hoàng thất sắc túm lấy bộ râu của lão phụ thân mình mà truy hỏi, “Cha không vừa ý hắn à?”

Lư Tuấn “phạch” một tiếng phủi tay nàng ra: “Con đã quên rồi sao? Là chính con nói ta phải cưới kế mẫu cho con trước, thì con mới xuất giá.”

Hình như đúng là đã từng nói vậy. Lần này tháng rồi biết đến khi nào mới có thể gả chồng... Nhưng để Tô Thảng lo lắng một chút cũng tốt, ai bảo hắn từ hôn trước, lại còn từng nói một câu khốn kiếp “nữ tử để tang phụ mẫu không cưới”. Nàng có mẹ kế trước rồi mới xuất giá cũng không sao.

Sau một hồi ngơ ngác sửng sốt, Lư Tú Nhi hỏi lão phụ thân mình: “Nếu vậy cha đã có ý trung nhân chưa?”

Lư Tuấn hít hít mũi, thương cảm nói: “Trong lòng ta từ trước đến nay chỉ có một mình mẹ con, không có người khác.”

Nhưng nếu như vậy thì nàng không gả được. Lư Tú Nhi bỗng dưng bối rối, nhất thời cũng không nghĩ ra được cách nào khác, để một mình lão phụ thân lẻ loi là không tốt, nhưng tùy tiện tìm một nữ tử làm bạn với ông cũng không được.

Lư Tuấn thấy khuôn mặt nàng đỏ rần lên, lúng túng đến mức thấy cả mây đen sương mù, liền âm thầm vui mừng như hoa nở. Con gái ngoan vẫn rất hiếu thảo, không đành lòng bỏ lại cha mà đi. Bỏ đi, tha cho bọn chúng một con đường.

“Tú Nhi…” Lư Tuấn ấp a ấp úng, xem ra đã đến lúc nói ra sự thật, “Có một chuyện từ trước đến nay ta vẫn chưa nói với con…”

“Chuyện gì?” Lư Tú Nhi căn bản không có tâm tư nghĩ đến chuyện khác.

“Thật ra thì mẹ của con vẫn chưa qua đời…”

Cái gì?! Lư Tú Nhi trừng to mắt, từ lúc chào đời đến nay đây là đã kích lớn nhất đối với nàng. Nàng sờ sờ trán, không nóng, không phát sốt. Bộ dạng của phụ thân như vậy, hẳn là cũng không nóng. Nhưng vì sao ông lại giấu nàng lâu như vậy?!

“Mẫu thân còn sống?”

Lư Tuấn kiên định gật đầu: “Đây là một câu chuyện rất dài.”

Cho dù dài cũng phải nghe. Nhưng Lư Tú Nhi thật sự đã nóng lòng như lửa đốt: “Lời ít ý nhiều!”

“Được được!” Lư Tuấn thở dài, tính tình này thật giống A Huân. Lại nói tiếp, ông rất ít khi nhắc tới mẫu thân của Tú Nhi với nàng, bởi vì mỗi khi nhắc tới sẽ khiến ông cực kỳ bi thương. Nữ tử khiến người ta phải lo lắng kia, rốt cuộc là bây giờ đang ở đâu?

“Tính tình nóng nảy của con giống hệt như mẫu thân con. Bà ấy vốn là một nữ hiệp giang hồ chưa từng nghĩ tới sẽ gả cho một kẻ làm quan như ta. Ta đã hứa với bà ấy sẽ từ quan vào lúc thích hợp, bà ấy mới đồng ý hôn sự này.” Hành trình cưới nương tử kia gian nan vất vả hơn Tô Thảng rất nhiều, nếu đổi lại là A Huân, Tô Thảng nhất định là đã thua cuộc từ lâu, làm sao có thể lấy được trái tim mỹ nhân kia chứ?

Lư Tuấn đắc ý đắm chìm trong hồi ức, Lư Tú Nhi mở miệng gọi: “Phụ thân, cha mau tỉnh lại, nói tiếp đi nào!”

“Kết quả là bà ấy có con ngoài ý muốn, không làm sao được, vì nuôi sống gia đình cho nên ta vẫn phải ở lại triều đình, bà ấy sinh con xong không bao lâu thì đã bỏ trốn.” Nói tiếp lại quá mất mặt, Lư Tuấn lúc ấy đã thông báo với người trong nhà rằng nương tử mất tích, nhưng thời gian mất tích quá trời mọi người đều cho rằng bà đã qua đời.

Ôi? Còn có một người mẹ vô trách nhiệm như vậy, lại là hiệp nữ hay sao? Lư Tú Nhi nhíu mày.



“Con cũng đừng trách bà ấy. Còn tính tình hào sảng, không câu nệ tiểu tiết, sợ nhất là bị người ta quản thúc. Lúc ấy để lại thư rồi bỏ đi, đã từng nói khi nào bà ấy có thể tiếp nhận thân phận phu nhân của một vị quan thì sẽ quay về, an hưởng niềm vui gia đình. Cho nên ta vẫn luôn chờ đợi, khi nào bà ấy đã mệt mỏi thì tự nhiên sẽ quay về.”

Lão phụ thân của mình thật là si tình, Lư Tú Nhi có chút cảm thương nghĩ, nếu bây giờ mẫu thân ở bên ngoài thì cũng đã có tuổi, còn muốn dạo chơi hành hiệp cái gì? Khả năng này không lớn. Có lẽ đã gặp phải người thích hợp rồi tái giá cũng không chừng, nhưng tất nhiên là lời này không thể nói ra miệng.

“Nếu vậy…” Lư Tú Nhi cũng không biết nên nói gì.

“Cho nên, Tú Nhi con không cần chờ cha cưới kế mẫu, còn có thể lập tức xuất giá. Mẹ của con nhất định vẫn còn sống rất tốt trên đời.” Lư Tuấn tươi cười hết sức hiền hòa, Lư Tú Nhi lại vô cùng lo lắng, lỡ như mẫu thân đã gặp phải bất hạnh gì đó… ối ối, không thể nguyền rủa mẫu thân như vậy. Nếu nương biết võ công, ai có thể khi dễ được nàng đâu.

“Nhiều năm như vậy, cha vẫn luôn chờ đợi? Không ra ngoài tìm sao?”

Lư Tuấn sửng sốt: “Sao lại phải đi tìm? Khinh công của bà ấy ngay cả khỉ cũng không theo kịp, kiếm pháp còn lợi hại hơn so với giáo đầu cấm quân, bà ấy muốn tránh né thì ai có thể tìm được?”

Nói cũng rất đúng...

“Nhưng mà lỡ như mẹ vẫn đang đợi cha đi tìm thì sao?” Nữ nhi gia không phải vẫn thích chơi những trò này, muốn được người ta yêu chiều, muốn được người ta chăm sóc. Thực ra thì bỏ đi cũng không xa, nhưng cha không tới tìm, thì rõ ràng là cha không đúng.

Khuôn mặt bỗng chốc Lư Tuấn biến sắc. Trời ạ, vì sao ông lại không hề nghĩ đến khả năng này. Chết thảm rồi! Ông bỗng dưng nghĩ tới mà sợ hãi, nếu A Huân đang đợi ông đi tìm bà, vậy thì…

“Cha sẽ chết rất khó coi.” Lư Tú Nhi nghĩ nếu mình làm mẫu thân thì nhất định sẽ nói như vậy.

Lư Tuấn nuốt một ngụm nước miếng: “Con gái ngoan, may mắn là phụ thân con không cưới vợ sau, vậy khi mẹ con quay về, ít nhất cũng không chỉ mũi kiếm vào cổ ta.” Nói đến đây liền lén lút lau mồ hôi lạnh.

“Còn có con nữa. Nếu mẫu thân mắng cha phụ lòng, thì con sẽ nói cho bà ấy biết cha đã mong nhớ bà ấy đến mức nào… Ôi con thực sự rất muốn gặp mẹ.” Lư Tú Nhi chống cằm suy ngẫm, nghĩ được một lúc liền mỉm cười, nàng có mẫu thân, còn là nữ hiệp nữ. Sau đó lại: “Con có giống mẹ không?”

“Con hiền dịu hơn mẹ con một chút, bà ấy giữa chân mày có khí chất anh thư, nhưng về dung mạo thì con rất giống bà ấy.”

“Tô Thảng nói, hắn sẽ đưa con đi du sơn ngoạn thủy khắp các nơi. Biết đâu con có thể tìm mẫu thân về cho cha...” Lư Tú Nhi vùi đầu vào lồng ngực phụ thân, nói hết sức chân thành tha thiết.

Nhất định!

Mọi thứ đã được quyết định. Ngày hôm sau, Tô Thảng vui sướng hài lòng nhờ bà mối tới cửa, hỉ sự liền định là ngày lành của mười ngày sau.

Trong mười ngày này, hai nhà đều bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, còn khiến bọn họ cắm mặt xuống đất hơn cả Vạn Thọ Tiết. Nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, thân nghênh, tất cả hoàn thành trong vòng mười ngày, Tô Thảng và Lư Tuấn dường như đều sợ hãi một ngày bất chợt nào đó Lư Tú Nhi sẽ đổi ý, cho nên lo liệu hỉ sự hết sức chu toàn.

Thành Mính cũng đưa hạ lễ của Thành gia đến, hắn cố ý vơ vét một rương kinh thư ghi chép về ẩm thực từ xưa đến nay, khiến Lư Tú Nhi vừa bất ngờ vừa hết sức vui mừng. Tô Thảng cứ luôn nghĩ rồi sẽ có thư tình lẫn lộn trong đống đồ vật này, liền lấy cớ học hỏi, lén xem hết toàn bộ tất cả các quyển sách này một lần.

Kết luận đương nhiên là hắn lòng dạ hẹp hòi, nhưng trong lúc lật xem, thứ nhất cũng khiến hắn trở nên yêu thích việc bàn luận về ẩm thực, thứ hai cũng cảm nhận được thành ý và sự khổ tâm của Thành Mính đối với Lư Tú Nhi.

Hắn đã có được nàng, từ đây về sau phải yêu thương gấp bội, mới không uổng công bằng hữu tốt đã giao Tú Nhi cho hắn. Tô Thảng chăm chú nhìn một rương sách kia, âm thầm tự hứa hẹn.

Tất cả những chuyện này đương nhiên là Lư Tú Nhi không biết, tâm tư của nàng bây giờ giống như phượng hoàng sải cánh bay cao, bầu trời kia mặc cho nàng vùng vẫy.

Nghĩ đến việc cuối cùng cũng có thể ở bên cạnh Tô Thảng, lại nghĩ đến chuyện hắn đã đặt sẵn thuyền, ba ngày sau đại hôn sẽ lên đường, trái tim nàng đã sớm bay đến chín tầng mây.