Tô Đường Công Tử

Chương 18




Nhưng mà nàng thừa nhận nàng đã quá theo đuổi sự hoàn mỹ, Tô Thảng đã khiến nàng nhận rõ ra điểm này.

“Ơ, nàng đã bị sự bác học đa tài của ta chinh phục rồi sao?” Tô Thảng cợt nhả sáp tới, “Ta cũng không phải là công tử bao cỏ chỉ biết ăn không ngồi rồi suốt ngày! Chẳng qua là tính ta thích tự do phóng khoáng, sau khi lễ bộ tỉnh lượt thi cử thì cũng không thi nữa, nếu không…”

“Nếu không người nhất định sẽ là Trạng Nguyên lang lắm mồm có phải không?”

Tô Thảng nghiêm túc gật đầu: “Đúng là như vậy. Quả nhiên người hiểu ta chỉ có Lư Tú Nhi.”

Lư Tú Nhi cười, có lẽ nàng đã tự gây áp lực quá lớn cho mình. Cứ như vậy chỉnh sửa lại ba phần thực đơn trình cho Hoàng Thượng, xem ngài muốn lại tiệc chúc thọ nào thì cứ dùng tay nghề tuyệt hảo của mình mà cho ngài một sự bất ngờ!

Ngày hôm sau, Tô Thảng trình ba phần thực đơn đã chỉnh sửa cho Hoàng Đế.

“Tốt lắm, Thượng Thực Cục lần này đúng là rất dụng tâm. Thiết lập thực đơn rất có tâm tư, hoàn toàn có thể so sánh với suy nghĩ của Lư ái khanh năm đó. Như vậy đi, trẫm không muốn uổng phí tâm huyết của các ngươi, cứ đem tinh hoa của ba phần thực đơn này gộp lại làm một, lấy phần tốt nhất trong đó.” Hoàng đế hài lòng khép đáp án của bài thi mà mình đưa ra lại.

Ôi, quả nhiên Hoàng Thượng lão nhân gia rất thích đao to búa lớn, cầu toàn y hệt như Lư Tú Nhi, Tô Thảng vừa nghe lập tức cái đầu cũng biến lớn. Nếu cho ngươi chọn một trong ba mỹ nữa, ngươi lại muốn tìm một người tập hợp đủ phẩm chất tốt đẹp của ba người này, kết quả chỉ có thể là một con quái vật.

Nhưng không thể làm khác hơn được, thánh chỉ vẫn phải tuân theo. Tô Thảng thật sự không nghĩ ra cái gì là tinh hoa, nếu là món chính thì chỉ có thể lựa chọn ra, nhưng đa phần thực đơn này là phong cách khác biệt, miễn cưỡng làm lẫn lộn vào một chỗ, dựa theo những gì hắn nói, chính là miễn cưỡng không có hạnh phúc.

Tô Thảng cúi đầu u sầu, trong lúc còn đang kêu oan khuất trong lòng, thì Nhạc An công chúa đúng lúc xuất hiện.

“Lãng Tình nói ngươi tới nộp bài tập phải không.” Nhạc An công chúa chớp mắt với hắn. Tô Thảng vội vàng làm mặt quỷ, nhờ nàng ta nói ngọt mấy lời trước mặt Hoàng Thượng.

Yên tâm, Nhạc An công chúa ném cho hắn một ánh mắt hiểu ý. Hoàn Lãng Tình đã oán hận nàng ta mấy ngày, nói rằng không thể gặp lại người bạn tốt Tô Thảng, hắn đã sắp buồn đến chết mất. Thôi vậy, là thời điểm giải cứu người đáng thương, cho tên công tử tiêu dao bị đẩy đi làm giám sát này được an nhàn mấy ngày.

Hoàng đế thấy Nhạc An công chúa tới, tâm trạng rất tốt, liền cười ha hả đưa thực đơn trên tay cho nàng ta xem.

“Hoàng nhi, con xem, muốn ăn món gì trong tiệc chúc thọ, trẫm sẽ bảo Thượng Thực Cục làm cho con.”

“Phụ hoàng, theo như những gì thần nhi thấy, quần thần đã ăn cơm nhà quá nhiều, yến tiệc bình thường do phụ hoàng tổ chức cũng không thiếu các món ăn dưỡng sinh. Hai phần thực đơn này đều khá an toàn bảo thủ. Lần này tân khoa triều đình cũng chọn được không ít người, không khí trong triều cũng đã thay đổi rất nhiều, nếu như tỉnh chúc thọ có thể mới mẻ một chút, có thể duy trì món ăn đặc trưng vùng miền lại có thể làm theo cách mới, con nghĩ nhất định sẽ phù hợp với khẩu vị của nhiều người. Phụ hoàng nói đúng không?” Nhạc An công chúa nhìn qua thực đơn, đọc sơ một chút đã có thể đưa ra kết luận này. Nha đầu này Đúng là làm việc dứt khoát!

Cuối cùng kim khẩu đã mở, quyết định chọn thực đơn số ba, tảng đá lớn ở trong lòng Tô Thảng rơi xuống, âm thầm dựng một ngón tay cái khen ngợi Nhạc An công chúa.

Phần thực đơn số ba này là kết tụ tâm huyết của bọn họ nhiều nhất, có không ít món ngon dân gian, sách cổ và các nước khác được sưu tầm, càng có sự sáng tạo dốc hết tâm huyết của hắn và Lư Tú Nhi. Trong lòng Tô Thảng bỗng dưng có một loại cảm giác mừng vui thắng lợi, nỗ lực của bọn họ cuối cùng cũng không uổng phí, thế nhân sắp nhìn thấy hai người bình thường không có cơ hội biểu diễn tài hoa bọn họ, thể hiện thực lực chân chính của mình.

=========================

Hôm tiệc chúc thọ Vạn Thọ Tiết, trong một mảng ca múa thăng bình, bầu không khí đàn sáo kèn trống vui mừng kéo màn che. Hoàng đế sau khi tế tổ xong, đã quay trở lại hoàng cung, nhạc phường cũng đã tề tựu đông đủ, quần thần cùng quỳ xuống chúc tụng cho Hoàng Đế, Hoàng Đế ban rượu, lễ tiết rườm rà náo nhiệt, không giống bất kỳ một nghi lễ nào trước đây.

Lư Tú Nhi thay váy phỉ thúy, ánh sáng lấp lánh, giống như tiên điểu bay ngang qua cung đình. Nàng cố ý chọn chuối đỏ, ngọc quế, dâm bụt, hoa lan Phúc Kiến, hoa nhài, tố hinh, vân vân… và hơn một nghìn loại cỏ trang trí ở điện Lân Đức, trong ngoài cung Thừa Phương, lại sử dụng thanh hương nhẹ nhàng len lỏi qua các ngõ ngách. Đồng thời quả vải, dương mai, sơn trà, tử lăng, đu đủ, kim đào và các loại trái cây giải nhiệt khác, được đặt ở khắp các nơi chuẩn bị phụ trợ thêm cho bữa tiệc… những thứ nước giải khát uống với bằng như nước ô mai nước gừng mật, rượu dừa cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng. Tuy rằng thời tiết khá nóng bức, nhưng trong cung điện ai nấy đều cảm thấy cực kỳ sảng khoái, hoàn toàn phù hợp với nhịp ca múa, giống như Dao Trì tiên cảnh.

Chờ khi các trọng thần bộ viện, hậu cung chư phi đều đã ngồi vào vị trí của mình, Lư Tú Nhi lui về Thượng Thực Cục. Nàng khẩn trương đến mức đứng ngồi không yên, một mặt thúc giục nhóm đầu bếp cẩn thận nấu nướng, một mặt thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh cung điện, nhìn đội ngũ bưng thức ăn đi tới đi lui nói dài không dứt.

Tô Thảng phụng chỉ giới thiệu món ăn với Hoàng Thượng, vừa mới nói được hai món, Hoàng Thượng đã bị sắc hương vị của món ăn mê hoặc, cũng không buồn nghe hắn dong dài, đã lập tức giơ đũa nếm thử một miếng. Tô Thảng nhàn rỗi, liền uống hai ly rượu giải khát, rồi quay trở lại Thượng Thực Cục gặp Lư Tú Nhi.

“Thế nào? Hoàng Thượng nói gì?” Lư Tú Nhi vừa thấy hắn đã gấp gáp hỏi thăm.

“Hoàng Thượng khen nàng trò giỏi hơn thầy, quả thực là Y Doãn tái thế!” Tô Thảng vui sướng nói. Hoàng Thượng khen ngợi Lư Tú Nhi khen, càng khiến hắn vui vẻ hơn so với khen ngợi hắn.

“Làm sao lại như vậy được.” Lư Tú Nhi bất giác xấu hổ, Y Doãn là danh trù hiền tướng, nàng bất quá là chỉ là đầu bếp của một bữa tiệc nhỏ làm sao có thể so sánh được.



“A, suýt chút nữa thì ta quên mất. Hoàng Thượng cứ mỗi khi ăn một món thì sẽ mang một phần thưởng, có lẽ chỉ chốc lát nữa sẽ xếp đầy thành một ngọn núi ở Hương Ảnh Cư. Ngay cả cha nàng ở điện Lân Đức dùng bữa, Hoàng Thượng cũng ban thưởng hai chiếc ly bạch ngọc cho ông ấy uống rượu, xem như là được thơm lây vì nàng.”

Tô Thảng nói xong, thái giám ban thưởng vật phẩm đã lục tục đi tới, đặt xuống nào là bình tường vi, dụng cụ thất bảo, khay bạc, hoa mẫu đơn bằng vàng lá ngọc bích, chén thủy tinh tử phiên la, ngọc trai túi thơm vân vân… ánh sáng rực rỡ tỏa ra khắp cả căn phòng. Lư Tú Nhi tuy rằng lúc trước cũng đã từng được ban thưởng rất nhiều vật quý, nhưng chưa bao giờ long trọng như lần này, lại nghĩ đến lão phụ thân có thể tự hào ở trước mặt người ngoài, nhất định là sẽ cảm thấy rất an ủi, bất giác ứa nước mắt.

“Nếu đây đều là sính lễ từ nhà ta thì tốt rồi.” Tô Thảng cảm thán nói, đột nhiên ôm lấy Lư Tú Nhi, khẽ hôn lên vành tai nàng một cái, thì thầm nói: “Tú Nhi, nếu như ta tới nghị thân một lần nữa, nàng sẽ đồng ý chứ?”

Lư Tú Nhi tim đập liên hồi, hơi thở nồng ấm của hắn khiến lỗ tai nàng ngứa ngáy, muốn đẩy ra lại không làm được, thân hình mềm mại lẩm bẩm nói: “Ngươi nói gì vậy?”

“Ta nói, nếu đêm nay giờ Dậu nàng đồng ý chờ ta ở ngoài cửa cung, ngày mai ta sẽ lập tức đến nhà nàng cầu hôn.”

Tô Thảng nói xong liền buông hai cánh tay ra, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Lư Tú Nhi, khuôn mặt trắng nõn xuất hiện mấy vết đỏ hồng hiếm thấy, không, có lẽ là đỏ ửng. Ôi chao, hắn cũng biết thẹn thùng.

Lư Tú Nhi nhìn đến ngây ngốc, hắn còn nắm tay nàng, ấm áp mà tri kỷ. Nàng cúi đầu, trả lời một cách hết sức nhẹ nhàng: “Ngươi chờ ta.” nói xong câu này, nàng mới định thần nhớ về Thành Mính, liền có chút luống cuống.

Tô Thảng vui mừng ra mặt, nhảy một cái lên thật cao, rồi lập tức xông ra khỏi cửa.

Lư Tú Nhi ngơ ngẩn nhìn theo bóng hắn, trong lòng vẫn còn chút băn khoăn. Thành Mính cho đến bây giờ vẫn chưa từng thổ lộ với nàng một chữ, ngoại trừ việc hôm ấy ở Thúy Vi Cư, hắn nói, “Ta vẫn luôn đi tìm nàng.” Hắn đã tìm được lại không nói gì, giống như cho rằng bọn họ sẽ có thần giao cách cảm với nhau. Nhưng nàng cần lời nói nhỏ nhẹ ôn tồn của hắn, khẳng định tâm ý dành cho nàng.

Nếu cứ như vậy mà gả cho Tô Thảng, nàng vẫn có chút gì đó không cam tâm.

Lại qua thêm một canh giờ, Tô Thảng vui mừng rạo rực quay trở lại, kéo tay nàng nói: “Đám lão thần ở Lân Đức điện ăn uống rất vui vẻ, không khí hân hoan. Nhóm tân khoa tiến sĩ càng rất thích món bồng lai xuân mà nàng cải tiến, còn có món gà rưới dầu mè, vừa mang ra đã hết sạch. Nàng có muốn đi xem không?”

Lư Tú Nhi vui vẻ vô cùng, lại hỏi: “Các nương nương ở Thừa Phương cung thì sao?”

“Nơi đó đều là nữ quyến, ta làm sao mà đến được? Tự nàng đi xem thôi!”

Lư Tú Nhi nghĩ đến việc mình đã vui vẻ quá mức, lại cười nói: “Ngươi ngốc à! Sao không hỏi bọn Dụ Nhân, mỗi một vòng mang thức ăn xuống, món nào hết sạch món nào còn, thì chẳng phải sẽ biết các nương nương thích nhất món gì hay sao?”

Tô Thảng vỗ đầu một cái: “Quả nhiên là ta ngốc. Đang chờ ở đây để ta đi hỏi.”

Hắn đi một lát, rồi nhanh chóng quay về, hưng phấn nói: “Bướu lạc đà nướng, gà hoàng kim gà, ngũ sinh bàn (*), xích minh hương (**), Hoàng Hậu nương nương đều yêu cầu thêm một phần!”

Lư Tú Nhi vui vẻ mà cái mũi đau xót, hiểm hiểm muốn khóc. Tô Thảng nhẹ nhàng vuốt mũi nàng, cười hì hì nói: “Tâm sự của nàng đã có thể buông xuống rồi.”

“Đều là công lao của ngươi.” Lư Tú Nhi thấp giọng nói.

“Không, ta không làm gì cả.” Tô Thảng chăm chú nhìn nàng, “Đúng rồi, sau tiệc chúc thọ, nàng định làm gì?”

“Ta? Rời khỏi kinh thành, đừng để Hoàng Thượng tìm thấy ta.” Lư Tú Nhi cười nói.

“Ơ, không phải đã nói sau tiệc chúc thọ, nàng sẽ gả cho ta sao?”

“Ta nói vậy bao giờ?” Lư Tú Nhi vừa thẹn vừa buồn cười, “Huống chi nếu ngươi vẫn ở kinh thành thì ta nhất định không gả.”

“Hì hì, nàng cho rằng ta ngốc như vậy hay sao, ở lại kinh thành để chờ hoàng đế lão nhân phái đi làm việc à? Tất nhiên là đi được bao xa thì cứ đi. Huống chi có thể cùng kiều thê đi chu du các nước là chuyện tuyệt mỹ cỡ nào.” Tư tưởng của Tô Thảng và Lư Tú Nhi giống nhau, sao tiệc chúc thọ nếu không đi thì là đồ ngốc, hoàng đế lão nhân há có thể buông tha bọn họ? Nhất định bị bắt vào cung làm khổ sai.

“Ai là kiều thê của ngươi? Nằm mơ.” Tuy ngoài miệng Lư Tú Nhi nói như thế, nhưng trong lòng lại thấy rất ngào ngọt.



Đối rồi, nhất định phải bảo Tô Thảng đưa nàng đi du ngoạn ngũ hồ tứ hải, nàng không muốn ở lại làm con chim trong lồng, nghĩ đến biển rộng sông dài, thảo nguyên băng sơn, nàng liền hết sức vui vẻ thoải mái. Ôi, nếu gả cho Thành Mính, hắn là quan kinh thành, nàng chắc chắn sẽ bị ràng buộc ở kinh thành, Lư Tú Nhi nghĩ đến việc này, bất giác cả kinh.

Nàng đắn đo như vậy, chẳng lẽ còn không nhìn rõ người trong lòng mình là ai sao?

Lúc này Hoàng Hậu phái cung nữ mời Lư Tú Nhi đến cùng dự yến tiệc, để giải thích một vài chỗ đặc biệt của món ăn. Sau khi Lư Tú Nhi đi, Tô Thảng cân nhắc canh giờ sắp đến, đích thân đến Lân Đức điện, trình bày món long trọng nhất cho tiệc chúc thọ lần này Hoàng Thượng, có tên là: “Khắp chốn mừng vui”.

Linh cảm của món này đến từ một lần Lư Tú Nhi đọc sách, phát hiện đời trước có một vị tên là Triệu Hùng Võ, sống vào thời Ngũ Đại đã từng làm một chiếc bánh thật to ở trong nhà mình, phải dùng ba cái đấu mới có thể cán bánh, sau khi làm thành trải cái bánh ra cũng mất diện tích cả mấy gian nhà, cho dù là cung đình yến hội, tất cả mọi người tập trung lại cũng không ăn hết một cái bánh.

Lư Tú Nhi cảm thấy rất tò mò, tuy rằng phương thức chế biến loại bánh này đã thất truyền, nhưng nàng không cam tâm đã làm thử nghiệm lại một lần ở Thượng Thực Cục, cuối cùng đã có thể làm được một cái bánh nướng lớn phủ kín toàn bộ Lân Đức điện.

Mấy chục mẫu đất trống bên ngoài Lân Đức điện, hàng ngàn ngự trù ôm chiếc bánh “Khắp chốn mừng vui” đứng chờ sẵn, chậm rãi mở ra trước mắt Hoàng Thượng. Toàn bộ đại điện tức khắc oanh động, âm thanh tán thưởng ồn ào truyền tới Thừa Phương cung, ngay cả Hoàng Hậu, quý phi cũng nhịn không được mà gọi phượng liễn xa giá, cùng tới xem rốt cuộc ở đó là gì.

Một làn gió mang theo mùi thơm sực nức thổi qua, chỉ thấy chiếc bánh kia khắc bách điểu triều phượng sinh động như thật, bách thú trình tường, trăm hoa đua nở, ba tầng trên, giữa, dưới đều giống nhau như đúc, ngoài ra còn có một vạn chữ thọ rải rác xung quanh, rất đúng với tên gọi khắp chốn mừng vui, vạn thọ vô cương.

Khuôn mặt Hoàng Đế tỏ rõ sự xúc động, cũng không nỡ hạ lệnh chia bánh. Mọi người nhìn ngắm một lúc lâu đều cảm thấy cực kỳ ngưỡng mộ với tuyệt phẩm nhân gian này, khiến cho một ngàn ngự trù cầm bánh đến hai tay tê mỏi, cho đến khi sắp tuyệt vọng mới nhận được lệnh cắt bánh. Bách điểu được chia đều cho hậu cung, bách thú thì ban cho các vị quan lại, bách hoa phân phát cho bá tánh trong kinh thành, ai nấy đều có thể nhận được sự chúc phúc từ hoàng thượng.

Nhạc An công chúa đã ăn hết phần của mình, còn hỏi Tô Thảng có còn thừa không. Tô Thảng nói: “Công chúa yên tâm, tuyệt đối ăn không hết.” Nhạc An công chúa hết sức vui mừng bảo mang mười cân bánh đến Linh Hòa Cung, nàng ta muốn ban thưởng cho đám cung nữ thái giám cùng chung vui.

Nhạc mừng trong cung vẫn còn réo rắc, Tô Thảng vẫn luôn hầu cận ở Lân Đức điện đã buồn ngủ đến híp mắt lại, liền quỳ xuống trước mặt Hoàng Thượng, xin được về nghỉ ngơi trước. Lư Tú Nhi hầu hạ Hoàng Hậu xong, thì không tìm thấy hắn nữa, vừa mới ra khỏi Hương Ảnh Cư được vài bước, thì Thành Mính đã đuổi theo.

“Tài nghệ thật xuất chúng, nàng thật là có khả năng. Mỗi một món ăn đều có thể nhận thấy tấm lòng của nàng trong đó.” Thành Mính đánh giá các món ăn trong tiệc chúc thọ, chỉ dùng một câu đã có thể tóm tắt được.

“Đa tạ Thành đại ca.” Lư Tú Nhi hôm nay đã nghe người ta khen quá nhiều, cho nên cũng không kiêu ngạo.

“Đêm nay là ngày rằm…” Thành Mính nói được một nửa lại dừng lại một chút, “Ta muốn hẹn nàng cùng đi ngắm trăng.”

A, không cần lấy danh nghĩa muội muội của mình để mời nữa à? Lư Tú Nhi ngước mắt, tâm ý của hắn vẫn luôn hết sức mịt mờ, phải tốn rất nhiều công sức để suy đoán. Nhưng không biết từ khi nào, nàng đã không còn nhớ đến ánh trăng sáng ngày rằm hôm nọ nữa?

“Ta…” Nàng cúi đầu rất thấp, rất thấp. Trong lúc do dự nàng dần dần nhìn rõ trái tim mình. Thành Mính ôn hòa dịu dàng khiến nàng vừa gặp đã cảm mến, nhưng tất cả chỉ là tình cảm của thiếu nữ như thơ như họa, nàng cũng không có lòng tìm hiểu hắn thêm, mà hắn, cũng hoàn toàn thật sự không hiểu biết về nàng.

Sau khi phẩm trà ở Thành phủ, hai người bọn họ có thể tìm một sở thích nào đó mà trở thành tri kỷ, nhưng lại không thể vì như vậy mà ở bên nhau cả đời. Lư Tú Nhi biết, trong lòng nàng cuối cùng cũng không thể buông bỏ được người kia, tên tiểu tử dường như không quan tâm đến bất kỳ thứ gì, nhưng chỉ cần để tâm thì có thể sẵn sàng trả giá.

Thời gian không khí bị chùng xuống cũng đủ khiến cho Thành Mính hiểu rõ mọi thứ.

Hắn đã chậm chân, hắn đã thua.

Thành Mính vẫn khiêm tốn mỉm cười, có khi hắn cũng hận sự thong thả của chính mình. Ở trong mắt người ngoài, hắn đối xử với người khác luôn bình đạm như nước, chưa bao giờ có tình cảm ngập trời mãnh liệt, có lẽ chính vì như vậy mà hắn đã thất bại dưới tay Tô Thảng.

“Không sao. Hôm nào ta lại mời nàng và Tô huynh cùng ngắm trăng, chỉ mong Lư tiểu thư nể mặt.” Hắn vẫn phong độ nhẹ nhàng, từ trên mặt hắn, không tìm được một chút thất vọng nào.

Vậy trong lòng thì sao? Hắn có khổ sở không?

“Thành đại ca không có lời gì muốn nói với ta sao?” Lư Tú Nhi đột nhiên rất hận phản xạ nhanh nhẹn của hắn, giống như có thể từ bỏ nàng bất cứ lúc nào. Những lời này buột miệng thốt ra, nàng không nghĩ đến hậu quả, chỉ muốn biết rõ địa vị thật sự của mình ở trong lòng hắn là gì...

- ----

(*) 五生盘 - Ngũ sinh bàn: Món ăn được chế biến từ thịt tươi mềm của năm loài động vật. Thông thường là cừu, lợn, bò, gấu, hươu. Thịt được cắt thành từng lát mỏng, tẩm gia vị rồi ghép lại thành hoa văn theo hình của năm con vật nói trên.

(**) 赤明香 - Xích minh hương: Món ăn chế biến từ mề gà ăn kèm với dưa om, vị ngọt vừa, giòn.