Khi Tạ Âm Âm tỉnh lại, đầu cô đau như muốn nổ tung. Mơ màng mở mắt, cô thấy Giang Sơ Ninh đang ngồi bên cạnh, vẻ mặt đầy lo lắng.
Ký ức trước khi ngất ùa về, Tạ Âm Âm bật dậy, ôm chặt lấy Giang Sơ Ninh:
“Hức hức, Ninh Ninh, có kẻ xấu đuổi theo mình,mình sợ lắm…”
Giang Sơ Ninh vỗ nhẹ lưng cô:
“Không sao rồi, không sao rồi. Hắn đã bị bắt, giờ cậu đang ở bệnh viện, rất an toàn.”
Tạ Âm Âm khóc một lúc lâu mới bình tĩnh lại, dùng tay lau nước mắt, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông lạ đứng dựa vào tủ, vẻ mặt buồn chán đang nhìn mình.
Cô trợn tròn mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y Giang Sơ Ninh, hạ giọng:
“Ninh Ninh, mình nói cậu nghe, nhưng cậu tuyệt đối đừng sợ!”
Giang Sơ Ninh khó hiểu:
“Sao vậy?”
Tạ Âm Âm lo lắng nói:
“Hình như mình nhìn thấy ma!”
Giang Sơ Ninh: “…”
Tạ Âm Âm thấy cô không tin, liền chỉ tay:
“Ở kia, có một người đàn ông, anh ta đang nhìn mình chằm chằm. Cậu không thấy đúng không?!”
Giang Nguyên: “…”
Tạ Âm Âm tiếp tục nói một mình:
“Mình xem rất nhiều phim nước ngoài, thường nữ chính sau khi gặp chuyện gì đó và ngất đi, tỉnh dậy sẽ có khả năng nhìn thấy ma. Không ngờ chuyện này là thật, mà lại xảy ra với mình!”
Giang Nguyên bước tới:
“Gọi bác sĩ tới kiểm tra lại não của bạn em đi…”
Tạ Âm Âm hét lên, lùi ra sau:
“Aaa, Ninh Ninh, anh ta tới gần mình rồi!”
Giang Sơ Ninh kéo cô lại, nhịn cười:
“Âm Âm, đó không phải ma, đó là… anh họ mình.”
Tạ Âm Âm ngơ ngác: “Hả?”
“Đây là anh họ mình, Giang Nguyên. Cậu ngất đi là do anh ấy phát hiện ra đó.”
Tạ Âm Âm im lặng vài giây, bỗng dưng trở nên yên lặng:
“Anh… anh họ?”
Giang Sơ Ninh gật đầu:
“Đúng vậy, anh họ mình.”
Tạ Âm Âm nghĩ đến bộ dạng ngốc nghếch của mình ban nãy, mặt lập tức đỏ bừng.
Giang Nguyên thấy vậy, nói với Giang Sơ Ninh:
“Anh ra ngoài đợi.”
“À, vâng ạ.”
Đợi Giang Nguyên đi rồi, Giang Sơ Ninh nhỏ giọng hỏi:
“Cậu sao vậy? Không phải nói tối nay bạn trai cậu đến đón sao? Người đâu rồi?”
Nhắc đến chuyện này, Tạ Âm Âm tức giận:
“Ai biết anh ta ở đâu! Tốt nhất cả đời này đừng xuất hiện trước mặt mình nữa, nghĩ đến anh ta là mình bực mình.”
Giang Sơ Ninh ngồi nói chuyện với cô thêm một lúc, Tạ Âm Âm nói: “Ninh Ninh, cậu về nhà đi, anh họ cậu vẫn đang đợi ở ngoài kia mà.”
“Mình ở đây với cậu thêm chút nữa.”
“Không cần đâu, mình ở một mình được mà. Có chuyện gì mình sẽ gọi y tá. Với lại, đợi ba mình tỉnh, ông ấy sẽ qua đây ngay.”
Giang Sơ Ninh nói:
“Vậy cũng được. Có gì gọi cho mình nhé.”
Cô nghĩ chắc Giang Nguyên chờ lâu lắm rồi, có khi nổi giận mất.
Ra khỏi phòng bệnh, Giang Sơ Ninh không thấy Giang Nguyên đâu.
Cô đi dọc hành lang tìm, nhỏ giọng gọi:
“Anh họ, anh ở đây không, anh…”
Chưa nói xong, cô đã nhìn thấy một bóng người đứng ở ban công phía xa.
Anh mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, đứng đó gọi điện thoại. Tay áo xắn lên, để lộ vết m.á.u chưa khô.
Giang Sơ Ninh chợt ngừng thở, vội vàng bước tới.
Giang Thượng Hàn nghe tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt thoáng dừng lại, giọng nói nhàn nhạt:
“Cứ vậy đi.”
Anh vừa cúp máy, Giang Sơ Ninh đã đứng trước mặt, đôi mắt hơi đỏ, giọng run rẩy:
“Anh… anh bị thương đúng không?”
Chương 2036
Nghe vậy, Giang Thượng Hàn liếc nhìn vết m.á.u trên cổ tay áo, giải thích: "Không phải m.á.u của tôi."
Giang Sơ Ninh sững người, nước mắt lưng tròng nhưng chưa rơi xuống: "Dạ?"
Giang Thượng Hàn bình thản nói:
"Người bị thương là Mộ Tình."
Giang Sơ Ninh vội vàng hỏi: "Vậy chị ấy...?"
"Giang Nguyên đã đi chăm sóc rồi."
Giang Sơ Ninh không biết phải nói gì thêm, chỉ bước tới vài bước, tựa vào tường đứng cạnh Giang Thượng Hàn.
Hành lang rất yên tĩnh, chỉ còn tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ ngày càng lớn.
Không biết đã qua bao lâu, Giang Sơ Ninh lấy tay che miệng, khẽ ngáp một cái, đôi mắt dần sụp xuống vì mệt mỏi.
Giang Thượng Hàn nhìn cô:
"Vẫn chưa về nhà sao?"
"Em... em đợi Giang Nguyên. Tối nay bạn em ngất xỉu, anh ấy đưa cô ấy đến bệnh viện, nên em muốn đợi..."
"Chắc cậu ta sẽ ở lại lâu đấy."
Giang Sơ Ninh cúi đầu, nhỏ giọng:
"Vậy em vẫn muốn đợi."
Giang Thượng Hàn liếc đồng hồ, đã là hai giờ sáng.
Anh nói:
"Tôi còn có việc."
Anh vừa bước đi, tà áo đã bị níu lại.
Quay đầu lại, anh thấy Giang Sơ Ninh đang nhìn mình, ánh mắt đầy uất ức:
"Thật ra em chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi."
Giang Thượng Hàn im lặng vài giây, rồi chậm rãi nói:
"Giang Sơ Ninh, ba em chắc đã nói với em ở bên cạnh tôi sẽ rất nguy hiểm. Giờ em cũng đã thấy rồi đấy. Vì vậy, hãy trở lại thế giới của em đi."
Giang Sơ Ninh không buông tay, ngược lại còn nắm chặt hơn:
"Anh đã hứa với em, nếu có chuyện gì em có thể đến nhà hàng tìm anh. Bây giờ lời hứa đó không còn giá trị nữa sao?"
"Em có thể tìm tôi khi có việc, nhưng em nên biết rõ giới hạn là ở đâu."
"Vậy bây giờ anh muốn vạch rõ ranh giới với em sao?”
Giang Sơ Ninh hít mũi, nói tiếp
"Em biết ở bên cạnh anh sẽ rất nguy hiểm. Nhưng... nhưng em không sợ. Anh đừng đẩy em ra, có được không..."
Nói đến đây, nước mắt cô trào ra, từng giọt lăn dài như chuỗi ngọc đứt dây, không thể kìm lại.
Giang Thượng Hàn xoay người, kéo cô vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên sau gáy cô, không nói gì, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ phức tạp.
Giang Sơ Ninh thuận thế ôm chặt lấy eo anh, giọng nghẹn ngào:
"Dù bao lâu em cũng có thể đợi. Thời gian này em sẽ không gặp anh nữa, em sẽ ngoan ngoãn chờ anh đến tìm em... Dù là một năm, ba năm, năm năm hay mười năm..."
"Em đã nghĩ tới chưa, nếu sau này em thích người khác thì sao?"
Giang Sơ Ninh ôm chặt lấy anh:
"Sẽ không đâu ạ."
Giang Thượng Hàn nói:
"Ninh Ninh, tình cảm của con người rất phức tạp. Khi thời gian trôi qua, em có thể sẽ chán nản, cũng có thể bị những điều mới mẻ thu hút. Nhưng một khi em đã bị cuốn vào nguy hiểm, sẽ không bao giờ có ngày quay lại. Em hiểu không?"
"Em hiểu. Nhưng tình cảm cũng không phải là thứ có thể kiểm soát được. Em thích anh. Gặp anh em sẽ vui, ở bên anh cũng vui. Không gặp anh, em sẽ rất nhớ, càng nhớ càng buồn..."
Sau một hồi, Giang Thượng Hàn buông cô ra:
"Tôi đưa em về."
Giang Sơ Ninh lau nước mắt, nghẹn ngào gật đầu.
Trên đường về, Giang Sơ Ninh dựa vào ghế sau, chẳng biết từ lúc nào đã thiếp đi.
Giang Thượng Hàn nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ mím lại.
Ngoài cửa xe, tiếng mưa rơi nặng nề và hỗn loạn.
Khi xe dừng trước biệt thự, Giang Thượng Hàn mở cửa ghế sau, cúi người bế Giang Sơ Ninh lên lầu, đưa cô vào phòng.
Đặt cô lên giường, anh vừa ra khỏi phòng thì chạm mặt Giang Cảnh Nghiêu, người vừa bị tiếng động đánh thức.
Giang Cảnh Nghiêu nhìn thấy vết m.á.u trên áo anh, cau mày hỏi:
"Ninh Ninh bị sao vậy?"