Giang Thượng Hàn khép cửa phòng, thần sắc không thay đổi:
"Ngủ rồi."
"Hai người..."
"Có tiện nói chuyện không?"
Giang Cảnh Nghiêu giữ vẻ mặt trầm ngâm, dẫn Giang Thượng Hàn vào thư phòng.
Sáng hôm sau, Giang Sơ Ninh ngủ một mạch đến tận trưa mới tỉnh. Cô vươn vai, vận động cổ, như thường lệ rửa mặt rồi đi xuống lầu.
Thấy Giang Cảnh Nghiêu đang ngồi trên sofa đọc báo, cô ngáp dài, nói: "Ba, chào buổi sáng, hôm nay ba không ra ngoài à?"
Giang Cảnh Nghiêu đáp:
"Không còn sớm nữa đâu, sắp đến giờ ăn trưa rồi."
Giang Sơ Ninh: "..."
Người giúp việc mang sữa nóng đến. Sau khi uống xong, cô ngồi xuống bên cạnh Giang Cảnh Nghiêu:
"Ba đang đọc gì vậy?"
Giang Cảnh Nghiêu đặt tờ báo xuống, không trả lời mà hỏi lại:
"Tối qua con đi đâu, nửa đêm mới về?"
Giang Sơ Ninh đảo mắt, đáp:
"Âm Âm gặp kẻ xấu phải vào viện, họ không liên lạc được với ba của cậu ấy nên nhờ con qua."
"Âm Âm thế nào rồi?"
"Không...”
Giang Sơ Ninh định trả lời nhưng lại nhíu mày:
"Khá nghiêm trọng, lát nữa ăn xong con phải đến thăm cậu ấy."
Giang Cảnh Nghiêu không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cô.
Ánh mắt của ông khiến Giang Sơ Ninh hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng, cô cố gắng lái sang chuyện khác:
"Đúng rồi, ba, sao ba biết tối qua con về muộn?"
Nói được nửa câu, cô chợt nhớ ra là Giang Thượng Hàn đã đưa cô về.
Nhưng lúc đó cô đã ngủ quên trên xe, sau đó xảy ra chuyện gì cô cũng không nhớ nữa.
Giang Cảnh Nghiêu mở lại tờ báo:
"Lúc sáng người giúp việc có nói."
Giang Sơ Ninh thử thăm dò:
"Vậy ba... có thấy..."
"Thấy gì?"
"Không... không có gì cả, không có gì đâu."
Ăn xong bữa trưa, Giang Sơ Ninh đặt đũa xuống liền chạy lên lầu thay quần áo, chuẩn bị đến bệnh viện.
Nhưng lúc cô hào hứng chạy xuống lầu, Giang Cảnh Nghiêu chậm rãi lên tiếng:
"Hôm nay con không được đi đâu cả."
Giang Sơ Ninh đáp:
"Âm Âm vẫn đang ở bệnh viện, con phải đi thăm cậu ấy."
"Ở bệnh viện có bác sĩ rồi, con đến đó làm gì?"
"Tất nhiên là có ích chứ."
Giang Sơ Ninh ngồi xuống bên cạnh ông, lay lay tay ông làm nũng:
"Ba ơi, Âm Âm là bạn thân nhất của con, cậu ấy nhập viện rồi, con làm sao không đến thăm được. Cậu ấy sẽ rất buồn và khó chịu nếu ở một mình mà không có ai."
Giang Cảnh Nghiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ tay về phía bầu trời:
"Mưa to như vậy, ra ngoài không an toàn."
"Con sẽ bảo tài xế đi thật chậm, thật chậm thôi, đảm bảo an toàn tuyệt đối."
Vừa nói, cô vừa bắt đầu bóp vai cho ông:
"Được không ba, xin ba đó."
Giang Cảnh Nghiêu thở dài bất lực:
"Ninh Ninh, con thực sự nhất quyết phải đi gặp con bé sao?"
Giang Sơ Ninh gật đầu:
"Con chỉ đến bệnh viện thăm cậu ấy thôi, tuyệt đối không đi lung tung."
Giang Cảnh Nghiêu còn định nói gì đó, nhưng đúng lúc này, một thuộc hạ bước vào báo cáo công việc.
Giang Sơ Ninh nhân cơ hội đứng dậy:
"Con đi trước nhé, ba cứ làm việc đi."
Nói xong, cô nhanh như chớp chạy biến ra ngoài.
Giang Cảnh Nghiêu nhìn theo, thở dài bất lực, rồi quay sang hỏi thuộc hạ: "Có tin tức gì chưa?"
Thuộc hạ gật đầu:
"Chúng tôi đã xác nhận sự việc tối qua không phải do người của nhà họ Giang ra tay, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng có liên quan đến họ. Nhiều khả năng là nhóm người trước đây."
Giang Cảnh Nghiêu khẽ cau mày:
"Họ một lần ra tay đã làm Giang Thượng Hàn bị thương, một lần khác lại gây thương tích cho trợ thủ đắc lực nhất của cậu ta. Xem ra họ hiểu rõ về Giang Thượng Hàn hơn chúng ta tưởng."
"Những kẻ này luôn ẩn mình trong bóng tối, chỉ có Phong Toàn từng tiếp xúc với họ. Thưa ngài, còn một tin khác, tối qua người của chúng ta ở buổi tiệc sinh nhật của cô Tạ phát hiện con trai của Phong Toàn, Phong Nghiêu, có mặt tại đó với hành động đáng ngờ."
Chương 2038
Trong bệnh viện.
Phong Nghiêu đang ngồi bên cạnh giường của Tạ Âm Âm, nắm tay cô và xin lỗi:
"Âm Âm, xin lỗi em, thật sự xin lỗi. Hôm qua anh bận việc gấp, không ngờ em lại gặp chuyện như vậy. Là lỗi của anh, em đừng giận nữa được không?"
Tạ Âm Âm hoàn toàn không muốn để ý đến anh ta, rút tay ra:
"Em đã gọi cho anh biết bao nhiêu cuộc, anh bận đến mức không có thời gian trả lời một tin nhắn thôi sao? Anh không đến được thì cứ nói không đến được, tại sao lại để em phải chờ? Nếu không phải vì chờ anh, em cũng đâu đến nỗi..."
Cô càng nói càng uất ức, nước mắt chực trào ra, tức đến mức không kiềm được.
Phong Nghiêu tỏ ra rất thành khẩn, còn thề:
"Đều là lỗi của anh, lỗi của anh hết. Anh hứa sẽ không có lần sau nữa!"
Thực tế, chiều qua anh ta đã đến, nhưng lý do không xuất hiện là vì nhìn thấy Giang Sơ Ninh bên cạnh Tạ Âm Âm.
Gia đình anh ta đang bàn chuyện hôn ước giữa anh ta và Giang Sơ Ninh. Nếu lúc đó anh ta xuất hiện, mọi chuyện sẽ hỏng bét.
Thấy Tạ Âm Âm không đáp, Phong Nghiêu lấy ra món quà đã chuẩn bị sẵn:
"Em không phải rất thích chiếc vòng cổ này sao? Anh đã phải tốn rất nhiều công sức mới mua được. Thế nào, thích chứ?"
Tạ Âm Âm liếc nhìn, không kìm được mà cầm lấy:
"Đây là mẫu "Ngàn Sao" trong bộ sưu tập biểu diễn, em nghe nói chỉ có một chiếc. Làm sao anh mua được?"
Cô từng nhờ bạn bè tìm vài lần nhưng không mua được, vì nghe nói chiếc vòng cổ này được giữ lại để triển lãm ở tuần lễ thời trang.
Ánh mắt của Phong Nghiêu hơi d.a.o động, anh ta nắm tay cô:
"Bất kể là mẫu biểu diễn triển lãm hay gì khác, chỉ cần em thích, anh bỏ bao nhiêu tiền cũng đáng."
Nghe anh ta nói vậy, Tạ Âm Âm không nghi ngờ gì nữa. Từ lâu Phong Nghiêu đã nói muốn tặng cô món quà sinh nhật bí mật, giống như một bất ngờ lớn.
Nếu đúng như vậy, hẳn anh ta đã nghĩ ra rất nhiều cách để có được chiếc vòng cổ này.
Phong Nghiêu nhân cơ hội đứng dậy, lấy chiếc vòng cổ ra khỏi hộp trang sức:
"Để anh đeo cho em."
Tạ Âm Âm cầm điện thoại lên, soi gương qua màn hình.
Phong Nghiêu nói:
"Em đeo đẹp lắm."
Tạ Âm Âm hừ nhẹ:
"Đừng tưởng chỉ như thế là em sẽ tha thứ cho anh. Anh nói đi, hôm qua rốt cuộc anh làm gì?"
"Anh...”
Phong Nghiêu thấy không tránh được, bèn viện cớ:
"Mẹ anh đột nhiên ngất xỉu, anh phải ở bệnh viện chăm sóc bà ấy."
Nghe vậy, Tạ Âm Âm mở to mắt ngạc nhiên:
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật, làm sao anh có thể lấy chuyện này ra lừa em."
Nghe vậy, Tạ Âm Âm lập tức thấy hối hận, cảm giác mình không biết tình hình của anh mà lại nổi nóng như vậy thật vô lý.
Cô lo lắng hỏi:
"Thế mẹ anh sao rồi, đỡ hơn chưa?"
Phong Nghiêu gật đầu:
"Đỡ nhiều rồi."
Tạ Âm Âm vẫn chưa yên tâm:
"Thế... thế anh về chăm mẹ đi. Ở đây em không sao đâu, sắp xuất viện rồi."
Thấy Tạ Âm Âm không còn giận, Phong Nghiêu thuận thế đồng ý:
"Được rồi, vậy anh về nhé."
Tạ Âm Âm gật đầu:
"Anh đi nhanh đi."
Phong Nghiêu rời khỏi, Tạ Âm Âm ngồi trên giường, một lát sau không nhịn được lại cầm điện thoại lên, ngắm nghía chiếc vòng cổ trên cổ mình, càng nhìn càng thích.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.