Ba của Tạ Âm Âm không hài lòng nhìn cô:
"Con bé này, ba đã nói đến thế mà sao con vẫn không chịu hiểu chứ."
Tạ Âm Âm xách váy quay người đi vào trong:
"Dù sao con cũng không hiểu được mấy chuyện lòng vòng của người lớn. Ninh Ninh là bạn con, chỉ cần cô ấy là bạn con một ngày, thì mãi mãi vẫn sẽ là bạn con."
Đợi họ rời đi, Giang Sơ Ninh mới chầm chậm bước ra từ góc tường, thở phào nhẹ nhõm.
Cô vốn chỉ định ra ngoài nghe điện thoại, nào ngờ lại vô tình nghe được cuộc đối thoại đó.
Những điều chú Tạ nói hoàn toàn đúng, tình hình nhà họ Giang bây giờ đã vượt xa sự tưởng tượng của cô.
Việc cô vẫn có thể sống thoải mái như hiện tại, ngày ngày không cần lo nghĩ gì, chỉ ăn, ngủ, chơi và thỉnh thoảng nghĩ đến chuyện tình cảm,
Đều là nhờ ba cô đã làm mọi thứ để bảo vệ cô.
Tạ Âm Âm quay lại sảnh tiệc, mãi lâu sau mới thấy Giang Sơ Ninh trở về, cô liền tiến tới hỏi:
"Ninh Ninh, cậu đi đâu thế? Đến giờ cắt bánh rồi."
Giang Sơ Ninh cười: "
Mình vào nhà vệ sinh. Âm Âm, cắt bánh xong mình phải về nhà rồi."
"Sao thế? Còn sớm mà, chơi thêm chút nữa đi."
"Ba mình bảo mình về sớm. Với cả… mình cũng không được khỏe lắm."
Nghe vậy, Tạ Âm Âm gật đầu:
"Vậy cũng được."
Sau khi thổi nến, hát mừng sinh nhật, bữa tiệc diễn ra trọn vẹn và kết thúc thành công.
Giang Sơ Ninh là người rời đi đầu tiên. Các bạn bè khác cũng lần lượt ra về, đến gần 12 giờ đêm, chỉ còn lại mình Tạ Âm Âm ngồi trong sảnh.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, đến 12 giờ 30, Tạ Âm Âm đứng dậy rời đi.
Cả buổi tối cô không ngừng gọi điện cho Phong Nghiêu, nhưng ngoài tin nhắn nói sẽ đến muộn, anh ta hoàn toàn bặt vô âm tín, như thể bốc hơi khỏi thế gian.
Tất cả sự mong đợi và niềm vui của Tạ Âm Âm đều tan biến.
Ra khỏi khách sạn, cô phát hiện trời bắt đầu mưa lớn từ lúc nào.
Tối nay khi ba cô rời đi, cô đã bảo tài xế về, giờ thì hối hận vì đã nghe lời Phong Nghiêu.
Lúc này, một nhân viên khách sạn bước đến hỏi:
"Cô Tạ, cần chúng tôi đưa cô về không?"
Tạ Âm Âm mệt mỏi gật đầu:
"Cảm ơn, làm phiền anh."
"Vậy cô đứng đây chờ một lát, tôi sẽ gọi xe đến."
Nhân viên rời đi, để lại cô một mình trước cửa khách sạn.
Những giọt mưa lác đác theo gió tạt vào, lạnh đến mức khiến cô run rẩy.
Lúc này, một chiếc xe hơi dừng lại trước mặt cô, rồi một người đàn ông say khướt bước xuống, đi loạng choạng như không vững.
Tạ Âm Âm hoảng sợ lùi về phía sau một chút.
Người đàn ông nhìn thấy cô, nheo mắt đánh giá:
"Cô gái này xinh đẹp đấy. Đứng đây làm gì, chờ khách à?"
Tạ Âm Âm cau mày, định quay vào khách sạn.
Nhưng người đàn ông nhanh chóng chắn đường, đưa tay ra muốn nắm lấy tay cô:
"Đừng chạy, cô nói đi bao nhiêu tiền một đêm, ông đây có tiền!"
Tạ Âm Âm sợ hãi lùi lại vài bước, không để ý dưới chân là bậc thang, liền trượt ngã xuống đất. Mưa lớn làm cô ướt sũng trong nháy mắt.
Thấy người đàn ông vẫn tiến lại gần với nụ cười đáng sợ, cô hoảng hốt đứng bật dậy, quay người chạy thục mạng, vừa chạy vừa hét: "Cứu với!"
Chỉ khi bị dọa đến mức này, Tạ Âm Âm mới biết mình có thể chạy nhanh đến vậy, một hơi chạy cả trăm mét.
Cô vừa chạy vừa ngoái lại nhìn, chắc chắn rằng gã đàn ông không đuổi theo.
Ngoài màn mưa trắng xóa, cô không thấy gì khác.
Đang thở phào nhẹ nhõm, cô đ.â.m sầm vào một thứ gì đó rồi ngã “bịch”xuống đất.
Bên cạnh, Giang Nguyên che ô, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng: "..."
Đây là kiểu lừa đảo va chạm kiểu mới à?
Chương 2034
Giang Nguyên bước tới, ngồi xổm xuống cạnh Tạ Âm Âm, định kiểm tra xem cô có bị thương không thì nhân viên khách sạn dẫn bảo vệ chạy đến, lớn tiếng quát:
"Dừng tay!"
Giang Nguyên: "..."
Nhân viên khách sạn đỡ Tạ Âm Âm dậy, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn Giang Nguyên:
"Anh đã làm gì cô ấy? Sao cô ấy lại ngất ở đây?"
Giang Nguyên đứng dậy, chống ô lên vai, lười biếng đáp:
"Làm sao tôi biết được? Tôi đi ngang qua thì thấy cô ấy tự đ.â.m đầu vào cột điện, chắc là bị thương ở đầu rồi, tốt nhất nên đưa cô ấy đến bệnh viện."
Nói xong, anh vừa định rời đi thì bị chặn lại.
Nhân viên khách sạn nói:
"Nếu đúng như vậy, phiền anh theo chúng tôi đến bệnh viện, đợi cảnh sát đến lấy lời khai để chúng tôi còn có căn cứ báo cáo."
Giang Nguyên hiểu rõ cô ta không tin lời mình.
Anh đành tự nhận xui xẻo, ai bảo anh đi xem cái buổi biểu diễn vớ vẩn đó làm gì, trên đường về còn gặp trời mưa.
"Được rồi, đi thôi."
Nhân viên khách sạn đưa Tạ Âm Âm đến bệnh viện, cảnh sát cũng nhanh chóng có mặt để hỏi han tình hình.
"Chuyện là thế này, cô Tạ gặp phải một người đàn ông quấy rối ở cửa khách sạn. Người đó cứ đứng chắn cửa khiến cô Tạ hoảng sợ, chạy vào trong mưa. Khi chúng tôi đuổi kịp, cô ấy đã ngất xỉu trên mặt đất..."
Nói đến đây, nhân viên khách sạn lén chỉ tay về phía Giang Nguyên
"Và người đàn ông này thì đứng ngay cạnh cô ấy lúc cô ấy ngất. Chúng tôi không biết anh ta định làm gì."
Cảnh sát ghi xong lời khai, hỏi:
"Người quấy rối đâu rồi?"
"Ở khách sạn, đã bị chúng tôi khống chế."
Cảnh sát gật đầu, sau đó bước tới trước mặt Giang Nguyên:
"Thưa anh, phiền anh xuất trình giấy tờ tùy thân."
Giang Nguyên đưa chứng minh thư ra.
Cảnh sát nhận lấy, vừa nhìn thoáng qua liền khựng lại, lập tức trả lại cho anh.
Giang Nguyên ngáp:
"Không cần ghi lại à?"
"Xin lỗi, anh Giang, chắc có sự hiểu lầm. Chúng tôi sẽ xác minh lại khi cô Tạ tỉnh lại."
Giang Nguyên đứng dậy:
"Vậy tôi đi đây. Nếu có vấn đề gì, cứ gọi cho tôi."
Nhân viên khách sạn nghe vậy, sắc mặt thay đổi, vội vàng bước tới: "Anh Giang, thật xin lỗi, tôi không biết anh là..."
Họ Giang ở Giang Châu đã đủ nói lên địa vị và thân phận của anh.
Cô ta đã hiểu lầm anh là người muốn làm hại Tạ Âm Âm. Nếu nhẹ thì mất việc, còn nặng hơn có thể phải gánh chịu hậu quả khó lường...
Giang Nguyên đã mệt mỏi sau cả một đêm lộn xộn, lười biếng nói:
"Có gì mà xin lỗi? Nếu em gái tôi ở ngoài gặp được người có trách nhiệm giống như cô, tôi cũng thấy an tâm. Tôi đi đây."
Anh vừa bước được vài bước thì thấy một bóng người lao nhanh vào, gió cuốn qua người anh.
Giang Nguyên dừng lại, gọi:
"Giang Sơ Ninh?"
Bóng người kia lập tức dừng lại, quay đầu kinh ngạc:
"Anh... anh họ?"
Giang Nguyên nhìn cô:
"Khuya thế này không ngủ còn chạy lung tung gì nữa?"
Nhân viên khách sạn vội vàng giải thích:
"Thưa anh Giang, chuyện là thế này, sau khi đưa cô Tạ đến bệnh viện, chúng tôi có liên lạc với gia đình cô ấy nhưng không được, nên đã thử tìm cô Giang..."
Giang Sơ Ninh gật đầu:
"Giờ này chắc chú Tạ đã ngủ rồi, mai tôi sẽ liên lạc lại..."
"Vậy ra thức khuya là để làm mấy việc thế này?"
Giang Sơ Ninh: "..."
Cô phản bác: "Thế còn anh, giờ này chạy tới đây làm gì?"
Nhân viên khách sạn tiếp lời:
"Là... là anh Giang đã ra tay nghĩa hiệp. Cô Tạ bị thương ngất đi, anh ấy đã ở lại chăm sóc cho đến khi chúng tôi tới."
Giang Nguyên không ngờ hình ảnh của mình bỗng chốc lại trở nên vĩ đại như thế, chỉ thản nhiên nói:
"Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua thôi."
...