Đúng vậy, đòi sống đòi chết thì như thế nào, quay đầu không phải là để mình không rảnh rỗi thôi sao. Tình cảm đối với những người này mà nói, rốt cuộc được coi là cái gì.
Lý Ngang còn như thế, càng huống chi là.............
Bùi Sam Sam lại phỉ nhổ thêm một lát, dặn dò Nguyễn Tinh Vãn chăm sóc tốt cho bản thân, rồi cúp điện thoại.
Nguyễn Tinh Vãn đặt điện thoại xuống, lại mở bản nháp ra, sau khi suy nghĩ một lát, xé trang giấy kia xuống, vo thành hình tròn rồi ném vào thùng rác.
Cô thở ra một hơi, xốc lại tinh thần, bắt đầu vẽ bản mới.
Nguyễn Tinh Vãn đắm chìm trong công việc, hoàn toàn không chú ý sắc trời bên ngoài đang dần dần tối xuống.
Không biết đã qua bao lâu, ngoài cửa truyền tới hai tiếng gõ cửa.
Giọng nói của Chu Từ Thâm nhàn nhạt truyền tới: “Nguyễn Tinh Vãn, em ngủ rồi à?”
Nguyễn Tinh Vãn đứng dậy, không tình nguyện đi mở cửa: “Chu tổng, có chuyện gì vậy?”
“Ra ngoài ăn cơm.”
Nguyễn Tinh Vãn lúc này mới nhận ra, đã tới thời gian ăn cơm tối rồi.
Có điều tên đàn ông chó má này không phải không chịu ra ngoài ăn cơm sao, sao bây giờ lại muốn ra ngoài rồi?
Chu Từ Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ: “Buổi tối trời lạnh, mang theo áo khoác đi.”
“Ờ.”
Nguyễn Tinh Vãn về phòng lấy ác khoác, xuống lầu.
Ra khỏi nhà, liền thấy một chiếc Maybach đang lẳng lặng đỗ ven đường.
Nguyễn Tinh Vãn thấy Chu Từ Thâm nhấc chân dài bước qua đó, đoán là có khả năng đi tới nơi khá xa. Người lấy thức ăn làm trời, loại thời điểm này vẫn nên đừng làm kiêu.
Nhưng cô không ngờ tới là, lúc cô mở cửa xe phía sau, Chu Từ Thâm cũng mở bên ghế lái.
Nguyễn Tinh Vãn: “..................”
Chu Từ Thâm nhìn về phía cô, vẻ mặt không vui: “Ngồi đằng trước.”
Nguyễn Tinh Vãn lại lặng lẽ đóng cửa lại, đi tới vị trí phó lái.
Trên đường, Nguyễn Tinh Vãn vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, rất nhiều lần muốn hỏi Chu Từ Thâm định đi đâu, nhưng đoán là có hỏi anh cũng không trả lời, liền thôi.
Xe chạy xa dần, phong cảnh xung quanh cũng càng sáng ngời rực rỡ.
Nhìn đám người xung quanh nhốn nháo náo nhiệt, Nguyễn Tinh Vãn đoán, bọn họ hẳn là tới trung tâm thành phố rồi.
Tên đàn ông chó má này đến ăn cơm thôi cũng bắt bẻ thật đấy, chạy xa đến vậy chỉ để ăn cơm.
Chu Từ Thâm đỗ xe xong, hai người một trước một sau đi về phía trước.
Người nơi này vốn đã nhiều, Nguyễn Tinh Vãn đang mang thai, chân lại không dài bằng anh, không bao lâu đã bị đẩy ra, cách xa anh một đoạn dài.
Cô cũng không vội, tách ra càng tốt, ăn một mình cũng được, ăn xong thì về nhà, không làm phiền tới nhau.
Nhưng chẳng được bao lâu, cô liền nghe thấy một giọng đàn ông trầm trầm vang trên đầu mình: “Em biến thành rùa rồi à, sao đi chậm vậy.”
Nguyễn Tinh Vãn không thèm nghĩ đã trả lời: “Vậy anh biến thành đà điểu rồi sao, đi nhanh thế.”
Chu Từ Thâm: “................”
Nguyễn Tinh Vãn không biết anh định dẫn cô đến nơi quái quỷ nào, bụng đã đói đến kêu ùng ục rồi, nhóc con trong bụng cũng đang kháng nghị khiến cô khó chịu, muốn nôn lại không nôn được. .
Chu Từ Thâm thấy sắc mặt cô có bút trắng nhợt, môi mỏng hơi mím, hiếm thấy không nổi nóng, chỉ là nói: “Còn 5 phút nữa là tới rồi.”
“Sớm biết Chu tổng ăn cơm cũng bắt bẻ như vậy, phải chạy tới nơi xa xôi thế này, thà tôi ở nhà gặm hai cái bánh bao còn hơn.”
Chu Từ Thâm trầm mặt xuống: “Nguyễn Tinh Vãn, đừng có được voi đòi tiên.”