Tựa như đang cười nhạo cô đã không trộm được gà còn mất nắm gạo.
Nguyễn Tinh Vãn nâng tay xoa xoa cổ, không nhịn được nói: “Sao Chu tổng không gọi tôi.”
“Ai có thể gọi được người giả vờ ngủ chứ.”
“...................”
Chả lẽ ý của tên đàn ông chó má này, là cô cố ý giả vờ ngủ để dựa lên người anh ta?
Không đợi Nguyễn Tinh Vãn phản bác, Chu Từ Thâm đã đứng đậy rồi.
Thuyền cập bờ.
Chân dài bước một cái, liền tới bờ.
Chu Từ Thâm đưa tay về phía cô, dường như ngay cả nói cũng lười nói với cô, chỉ hất hất cằm, tỏ ý bảo cô xuống.
Nguyễn Tinh Vãn bĩu môi, nhẹ nhàng đặt tay lên.
Sau khi xuống thuyền, cô lập tức rút tay về.
Miễn cho anh lại cảm thấy cô cố ý dán tới sờ mó anh.
Chu Từ Thâm cũng không thèm nhìn cô, thu tay về, nhấc chân bước lên bậc thang.
Nguyễn Tinh Vãi theo được mấy bước, không nhịn được nói: “Chu tổng còn muốn đi đâu nữa không, hết rồi thì tôi về trước đây.”
“Không ai nói với mang em, mang thai cần hoạt động nhiều à?”
Nguyễn Tinh Vãn nghiêm túc đáp: “Bác sĩ của tôi chỉ nói với tôi, bảo tôi nghỉ ngơi nhiều chút, tránh xa một số người đáng ghét càng xa càng tốt.”
Tầm mắt Chu Từ Thâm thản nhiên quét qua.
“Đương nhiên rồi, ở cùng với Chu tổng khiến cả người vui vẻ thư thái, Chu tổng còn muốn đi chỗ nào? Chúng ta nhanh đi nhanh về thôi, nếu không trời sắp tối rồi.” Chu Từ Thâm nhìn nụ cười giả tạo trên mặt cô, xuy một tiếng giễu cợt: “Không đi nữa.”
Nguyễn Tinh Vãn thở phào, không đi là tốt nhất.
Đường trở về hình như ngắn hơn lúc đi rất nhiều, chẳng bao lâu đã tới cổng rồi.
Nguyễn Tinh Vãn nói: “Vậy tôi lên lầu trước đây, nếu Chu tổng có chuyện gì thì gọi tôi nhé.”
Nói xong, cô cũng không đợi Chu Từ Thâm trả lời, vội vàng chuồn mất.
Về tới phòng, Nguyễn Tinh Vãn ngồi trước giường, mở bản nháp ra, nhưng cầm bút khá lâu lại chậm chạp không hạ xuống.
Trong đầu cô bây giờ toàn là hình bóng Chu Từ Thâm đứng ở đuôi thuyền, đưa tay ra với cô.
...............................
Nguyễn Tinh Vãn vẽ xong nét cuối cùng, theo thói quen ký tên mình xuống.
Cô đặt bút xuống, vừa duỗi eo, điện thoại của Bùi Sam Sam liền gọi tới.
Bùi Sam Sam nói: “Tinh Tinh bảo bối, cậu đang làm gì vậy?”
Nguyễn Tinh Vãn vừa định trả lời, cúi đầu nhìn bức vẽ trên bàn, không biết có phải vì chột dạ hay không, cô lập tức khép bản nháp lại, cười gượng hai tiếng: “Không.....mình chỉ tùy tiện vẽ nháp thôi, sao vậy?”
May mà Bùi Sam Sam không nghe ra sự khác thường của cô, chỉ là nói: “Mình ở Nam thành một mình buồn chán quá, đúng lúc ngày mai là cuối tuần, hay là mình tới tìm cậu chơi hai ngày nhé? Lần trước mình xem ảnh phong cảnh cậu gửi thấy rất đẹp.” Nguyễn Tinh Vãn không kịp suy nghĩ, vô thức đáp: “Đừng!”
Người đẹp Bùi Sam Sam nghi ngờ: “sao vậy?”
“Ý của mình là..............xa quá rồi, đúng, xa quá rồi, hơn nữa cậu chỉ có thời gian hai ngày, quá gấp gáp, cũng chẳng chơi được gì, đợi lần sau nhé, lần sau nghỉ dài ngày cậu hãy tới.”
“Vậy cũng được, haizzz, hai hôm trước mình gặp Lý Ngang, anh ta và con tiểu tam kia hiện tại vẫn rất ân ái, lúc đầu còn làm ra vẻ sống chế t không rời bỏ mình, đúng là khiến người ta buồn nôn. Đàn ông đều là quỷ háo sắc, không chỉ muốn ăn đồ trong nồi, còn muốn trong chậu, trong muôi, trong đĩa, ngay cả đĩa nước chấm cũng không buông tha.”